Networks Business Online Việt Nam & International VH2

Hệ thống đang báo hỏng – Nhất Thế Hoa Thường

Đăng ngày 14 March, 2023 bởi admin
1 : Xin lỗi, hệ thống hỏng rồi “ Ngũ gia, Ngũ gia … ” Một tiếng nối một tiếng, cung kính mà kiên trì, có vẻ như vĩnh viễn sẽ không dừng. Ân Triển mở mắt ra, xem nhẹ cảm xúc say rượu không dễ chịu, lười nhác ngồi dậy. Tiểu Hoài đứng bên giường mang theo cẩn trọng, nịnh nọt mà cười : “ Ngũ gia, ngài rốt cục cũng tỉnh. ” “ Còn không tỉnh, ngươi sẽ gọi cả hồn ta lên ấy. ” Ân Triển cười như có như không, ngẩng đầu đã thấy mũi gã nhét giấy, gò má trái còn in một dấu tay năm ngón rõ ràng, phì cười thành tiếng : “ Nè, tạo hình thời điểm ngày hôm nay không tệ lắm. ” Tiểu Hoài bi thúc nói : “ Đừng nói nữa Ngũ gia, còn không phải do sắp tới tiết Thanh Minh sao. ” Ân Triển lập tức cười ha hả : “ Người bạn bè của ngươi lại đốt cho ngươi hai vị mỹ nữ à ? ” “ Còn không phải thế ư. ” Tiểu Hoài khóc không ra nước mắt. Đây là năm thứ tư sau khi gã chết. Mỗi lần đến tiết Thanh Minh cùng Hàn Thực [ 1 ], người đồng đội còn ở nhân gian của gã trừ bỏ đốt tiền vàng mã, xe thể thao cùng những loại mẫu sản phẩm đồ hiệu cao cấp ra, còn sẽ đốt hai vị mỹ nhân cho gã, yếu tố là năm đầu khi gã chết đã tìm được chân ái ngay tại Minh giới, hiện giờ chỉ cần qua tiết liền có mỹ nhân tìm gã, hoàn toàn có thể nghĩ tới mặt vợ gã thế nào rồi đấy. Ân Triển vừa rửa mặt vừa khoan thai nói : “ Có bạn bè tốt như vậy, tương lai có đầu thai liền gả cho hắn đi. ” Tiểu Hoài : “ Ngũ gia đừng có giễu cợt tôi, hiện giờ tôi chỉ nghĩ tích góp đủ tiền đi báo mộng cho đồng đội tôi, để anh ta yên tĩnh chút. ” “ Còn tích góp tiền ? ” Ân Triển ra chủ ý cho gã : “ Như vầy nè, ngươi đi ra ngoài nói với bọn họ rằng hoàn toàn có thể khuyên ta đi Minh phủ, người nhà ta tuyệt đối sẽ giành nhau dẫn ngươi đi lầu Báo Mộng đấy. ” Tim tiểu Hoài chợt giật nảy : “ Vậy khi nào đi ! ” Gã rất nhanh ý thức được điều gì : “ Khoan đã, ngài nguyện ý đi Minh phủ ? ” Ân Triển cười một tiếng, nhưng nụ cười không có bao nhiêu vui tươi : “ Ừ, không phải đều nói ý trời khó trái sao. ” Tiểu Hoài muốn nói lại thôi, thấy hắn ra cửa, ở trong lòng thở dài một hơi. Khác với đám tiểu quỷ như bọn họ, Ân gia là đại gia tộc ở Minh giới, đã sống sót hơn một ngàn năm, không riêng gì quyền cao chức trọng, còn được ông trời se tơ hồng, khiến hậu thế hoàn toàn có thể nhìn thấy nhân duyên trời định — thực sự chứng tỏ, hôn nhân gia đình của người Ân gia quả thật rất là không tồi, thế lực của gia tộc càng có xu thế vững mạnh. Đổi thành người ngoài chỉ sợ hâm mộ muốn chết, nhưng người chưa lập mái ấm gia đình ở Ân gia tuyệt đại bộ phận rất kháng cự, dù sao 50% khác không hề do mình chọn, còn phải nghe theo một mặt gương nói, thật là làm cho người ta không vui mừng nổi, huống chi là vị Ân Ngũ gia này. Đại trạch yên tĩnh đến kỳ lạ, ngay cả quỷ ảnh cũng không thấy. Ân Triển một đường đi đến cửa chính của phủ đệ, rốt cục cười, nhận xét : “ Xem ra là tùy ý ta đi hay ở lại mà. ” Hắn bước ra cửa, đi về phía con đường bên phải. Tiểu Hoài cùng theo trong chốc lát, thăm dò hỏi : “ Ngũ gia, thật sự đi Minh phủ à ? ” “ Đi chứ. ” Ân Triển nói : “ Dù ta có ra khỏi thành cũng sẽ bị người cản lại thôi, đúng không. ” Tiểu Hoài cười gượng một tiếng, tâm treo cao giờ phút này mới buông xuống, lại cảm xúc một cỗ ưu sầu nhàn nhạt quanh quẩn không tan, đang cắn răng tính khuyên hắn không nguyện ý liền thôi, thì bỗng dưng nghe hắn mở miệng. “ Ngươi nói trên trời dưới đất, còn gia tộc nào kỳ lạ như vậy không ? ” Tiểu Hoài ngẫm nghĩ : “ Hình như nhân gian có một gia tộc tu tiên, toàn gia đều là thê nô, nghe nói miễn là coi trọng … ” Gã chợt dừng lại, vợ nhà người ta ít ra là tự chọn, làm thê nô cũng là cam tâm tình nguyện ! Quả nhiên, Ân Triển cười dài : “ Miễn là coi trọng a … ” Lần này tiểu Hoài không dám nói tiếp, đi theo hắn đến một tòa hoàng cung nguy nga. Vài tên tôi tớ Ân gia đã chờ lâu, trông thấy bọn họ, liền phân một người chạy đi báo tin, dư lại thì cẩn trọng tiến lên đón rước. Ân Triển trong thời điểm tạm thời không nhúc nhích, nói rằng : “ Ngăn kéo bên trái bàn của ta có một cái hòm, cầm đi lầu Báo Mộng tìm người đồng đội ngươi đi. ” Lời này như đang dặn dò hậu sự khiến tiểu Hoài với người Ân gia đồng thời toát mồ hôi lạnh, tiểu Hoài quả thực muốn quỳ hắn, đầu lắc lư như trống bỏi : “ Không không tôi không cần, tự mình tích góp tiền … ” “ Cho ngươi, ngươi cứ cầm. ” Ân Triển không được cho phép cự tuyệt, cà lơ phất phơ mà đi vào Minh phủ. Giống với Thiên giới có thập đại thần khí trấn thủ bảo vệ, Minh giới cũng có bảo vật như vậy, kính Bồ Đề là một trong số đó, vẫn luôn được Minh phủ dữ gìn và bảo vệ, nhưng chính do bắt nguồn từ tổ tiên Ân gia, thế nên kính Bồ Đề còn có một công suất khác, là chiếu ra nhân duyên trời định cho hậu thế Ân gia. Đến tuổi nhất định người Ân gia phải đến soi một lần. Đây là gia quy, không được vi phạm. Tiểu Hoài bị cản lại ở ngoài, Ân Triển đi qua tầng tầng trấn áp, vào gian thạch thất lan rộng ra, giương mắt nhìn lướt qua, trừ bỏ Minh chủ ra, còn lại đều là người Ân gia, phía trước có một mặt gương phong thái cổ xưa cao cỡ nửa người, chính là kính Bồ Đề. Người Ân gia thấy hắn nhếch miệng cười, không chút nào chú ý bước đến từng bước, không khỏi khẩn trương mà ngồi thẳng sống lưng, sợ thằng nhóc này tự nhiên bạo phát hủy đi nơi này, dù sao … trăm năm trước hắn từng phát điên qua một lần. Phụ thân của Ân Triển ho khan một tiếng, muốn nói gì đó để khiến hắn vui tươi hơn, thế nhưng lại bị đứa con trai lười nhác khoát tay. Ân Triển nói : “ Bắt đầu đi, dù sao cũng sẽ có ngày này. ” Tiếng nói vừa dứt, hắn đã đến nơi cách kính Bồ Đề mười bước, mặt gương như cảm ứng được, trong nháy mắt tỏa sáng. Trong thạch thất ngay cả tiếng kim rơi cũng hoàn toàn có thể nghe thấy, mọi người nín thở chờ đón vầng sáng tan hết liền rướn cổ lên nhìn xung quanh, chỉ nghe truyền đến vài giọng nữ cực kỳ phấn khích : “ Cậu nhóc ~ cười một cái nào ~ “ “ Cùng chị chụp một tấm có được không ? ” “ Úi chà, cậu bé đừng xấu hổ mà ! ” “ Đừng … ” Trong hình ảnh là một cậu nhóc đầu đội mũ lưỡi trai, liều mạng che khuất hơn phân nửa mặt, lộ ra lỗ tai đỏ bừng, run rẩy mà giơ đơn chuyển phát nhanh : “ Mọi người đừng thế, xin xin xin ký tên. ” Cùng lúc đó kính Bồ Đề đưa ra thông tin : Đường Du, nam, 22 tuổi, nhân viên cấp dưới chuyển phát nhanh, cô nhi. Ngắn gọn rõ ràng. Chậc chậc lần này đúng là phàm nhân thông thường … Người Ân gia tò mò nhìn kính Bồ Đề, thấy Đường Du bị mấy nữ sinh hai mắt sáng quắc đùa giỡn nửa ngày mới run run móng vuốt chạy trốn, thầm nghĩ tính tình thật nhu thuận, nếu cùng Ân Triển thành đôi rồi, còn không bị làm khó dễ cho đến chết à ! Nhưng mà có thành đôi hay không, ấy là yếu tố mấu chốt. Bọn họ không khỏi nhìn về phía Ân Triển. Ân Triển nhìn hình ảnh trong kính biến mất, cười một tiếng, qua loa nói : “ Ồ đã biết, cảm ơn. ” Người Ân gia : “ … ” Ân Triển xoay mình chạy lấy người, chợt phát hiện một cỗ lực hút rất mạnh, chưa kịp phản ứng, cả người đã lao nhanh bay ngược, chốc lát sau bị hút vào trong kính. Người Ân gia : “ … ” Quả nhiên sẽ như vầy mà ! Mấy năm nay, phàm là lòng không thành hoặc người Ân gia nào cười nhạt khinh thường kính Bồ Đề, đều sẽ bị hút vào trong kính, rơi vào khoảng trống khác, chờ đón một cuộc nhân duyên mệnh định, tiếp qua không lâu, Đường Du cũng sẽ đi vào. Mọi người giật mình như thấy được bản thân cố chấp cứng đầu năm đó, không khỏi cảm khái một trận, lúc này kính Bồ Đề lần thứ hai tỏa sáng, ngay sau đó hóa thành một chiếc máy hình bầu dục, còn phun ra một bản hướng dẫn — từ ngàn năm nay, sau khi kính Bồ Đề nuốt người Ân gia xong đây là lần tiên phong Open trường hợp này, bọn họ nhất thời kinh ngạc. “ Không hổ là tiểu Triển … ” Có người thì thào. “ Đừng nói nhảm. ” Ân phụ nhặt bản hướng dẫn lên xem nhanh như gió, nói : “ Khiêng vật phẩm đi. ” Mọi người hiểu biết trường hợp xong, xắn tay áo muốn dọn máy móc. Này hẳn là ý của kính Bồ Đề, Minh chủ cũng không dễ nói gì, tự do mà làm thôi. Gió xuân ấm cúng, hoa đào rực rỡ tỏa nắng. Nhân dịp cuối tuần, phố thương mại người đến người đi, vô cùng náo nhiệt. Đường Du dừng chiếc xe điện ba bánh lại, đi đến quán nhỏ bên đường mua cơm trưa. Cách đó không xa đang tổ chức triển khai hoạt động giải trí, thanh âm kích động của người chủ trì cũng nghe được rõ ràng, Đường Du cắn miếng bánh nướng, đi vài bước đến trước hoạt động giải trí, thống kê giám sát xem náo nhiệt. Nhân viên phát truyền đơn vừa mới đến gần, cười đưa cho cậu một thẻ nhỏ có viết dãy số : “ Anh bạn đẹp trai, lát nữa sẽ rút thưởng, hoàn toàn có thể đi xem, còn có tiết mục nữa. ” Đường Du chưa ăn cơm xong, nên không vội đi, lễ phép nói cám ơn. Nhân viên công tác làm việc nghiền ngẫm liếc mắt nhìn nhận cậu, lúc này mới vòng đi nơi khác. Không quá năm phút đồng hồ đeo tay, đã tới thời hạn rút thưởng, mở màn là một chút ít phần thưởng nhỏ, sau đó mới tới những giải nhất nhì ba. Người chủ trì vươn tay vào hòm rút thưởng : “ Kế tiếp chính là giải nhất mà mọi người chăm sóc đây, phần thưởng là máy thử nghiệm xuyên việt do công ty chúng tôi mới nghiên cứu và điều tra, đúng vậy, mọi người không nghe lầm, chính là máy xuyên việt, tuy rằng thời điểm ngày hôm nay là ngày cá tháng tư, nhưng chúng tôi không gạt người. ” Dưới đài một mảnh cười vang, người chủ trì rốt cục cũng rút tay ra : “ Có rồi đây, người nhận được giải nhất của chúng tôi là số 520 ! Số 520 ! Chúc mừng người bạn kia ! ” Đường Du sửng sốt vài giây mới hoàn hồn, nghe thấy người chủ trì hỏi người mang số này xuất hiện không, không thể nào tin được mà giơ tay lên. “ Thấy rồi ! ” Người chủ trì chỉ trong nháy mắt đã phát hiện ra cậu : “ Cậu bạn đẹp trai kia, nào, nhanh lên trên đài ! ” Đường Du là lần tiên phong trúng phần thưởng lớn, đại não có chút trống rỗng, cơ bản không nhớ rõ quy trình đơn cử, chỉ biết sau khi xuống đài có một đám người nhanh gọn vây quanh cậu. “ Nè người bạn bè cho xem một cái được không, người chủ trì nói máy xuyên việt, rốt cuộc là cái gì vậy ? ” “ Khẳng định không phải xuyên thật đâu … Tui phắc, hóa ra là máy chơi game 3D giả lập ! Đi vào chính là một quốc tế khác, nói thành máy thử nghiệm xuyên việt cũng được ! ” “ Thật trâu bò ! ” Đường Du gãi đầu cười cười, lướt nhìn thấy mấy cô bé cầm di động đang chụp mình, cậu lập tức chạy biến. Máy móc cao cỡ nửa người, nhưng cũng không nặng, một mình Đường Du cũng đủ sức mang nó về nhà trọ. Cậu buông vật phẩm xuống, xé vỏ hộp, gỡ mũ lưỡi trai, thân phi cơ trắng như tuyết phát sáng nhất thời rọi lên mặt cậu — khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ, ánh mắt thật sạch, khóe miệng hơi cong, hình dáng tính tình trông rất tốt, giống như một động vật hoang dã nhỏ vô hại, khiến người ta đặc biệt quan trọng muốn đè lại sờ nắn một phen, cũng khó trách những cô bé đó thấy cậu thì sáng mắt. Cách giờ chuyển phát nhanh buổi chiều còn một lát nữa, Đường Du nhìn kỹ bản hướng dẫn xong, cắm nguồn điện ngồi vào chỗ, ấn khởi đầu. Màn hình mau chóng bật sáng, một giọng nữ máy móc tức thì vang lên : “ Hoan nghênh sử dụng máy chơi game xuyên việt KNKSN. ” Đường Du lặng im một giây, chọn hình thức trí năng giọng nói, hỏi : “ Mấy chữ cái đó phải đọc là kei en kei ét-sì en, mày không biết đọc, hay là mày không đọc sai, nó vốn là phát âm mặc định của “ Lừa mày lừa cho mày chết [ 2 ] ” hả ? Máy móc : “ Xin lỗi, yếu tố ngài hỏi không nằm trong khuôn khổ ship hàng. ” “ … ” Đường Du nhìn màn hình hiển thị hiện ra khung đối thoại “ Tiếp tục hay không ”, chần chừ một chút ít, nhưng dù sao lòng hiếu kỳ chiếm hầu hết nên vẫn nhấn có, nghe xong nó trình làng quy tắc game show, vào trang gốc lựa chọn cực kỳ phức tạp : toàn cảnh quốc tế, giống loài, đực cái, tuổi tác, tuổi thọ, mái ấm gia đình, số người phối ngẫu, sự nghiệp, số lần xuyên v .. v. Cậu chọn từng mục xong, đặt ra thời hạn chấm hết để hoàn toàn có thể thuận tiện đi ra ngoài chuyển phát nhanh, lúc này mới đè xuống nút xác nhận. “ Tích – ! ” Toàn bộ máy móc đều sáng bừng lên, Đường Du trong chớp mắt bị một cổ lực lượng vô hình dung gắt gao hút trên ghế ngồi, hình ảnh trước mắt nhanh gọn vặn vẹo, nghĩ thầm rằng rất chân thực, sẽ không thật xuyên việt chứ … Cậu theo bản năng muốn tránh ra, lại dùng không được nửa phần sức lực lao động, đang muốn nhận mệnh, thì nghe thấy tiếng luồng điện “ Xoèn xoẹt ” vang lên, ánh sáng trong máy móc tối sầm lại, ngay sau đó mở màn đỏ lên. Máy móc : “ Tích tích tích ! Hệ thống lọt vào công kích không rõ ! ” Đường Du : “ … ” Tiếng cảnh báo nhắc nhở vang không bao lâu, ngay sau đó, màn hình hiển thị Open một khung cửa sổ nhỏ : “ Thực xin lỗi, hệ thống đang báo hỏng … ” Đường Du : “ … ” Các khuôn khổ trên trang gốc vốn đã chọn xong nhất thời hoạt động thần tốc, hết thảy tổng thể đều thành ẩn số. Trước mắt Đường Du tối sầm, mất đi ý thức. Lần thứ hai mở mắt là đứng trên vách đá, bên tai truyền đến một thần khúc ai cũng khoái. “ Em truy ~ ta bay ~ em truy truy truy ~ ta bay bay bay ~ a ~ em truy ~ ta bay ~ “ Đầu óc Đường Du hỗn loạn, phản ứng nửa ngày mới phát hiện mình xuyên thành một cái cây, mà tiếng ca là từ một cây khác bên cạnh truyền đến. Cậu kinh hãi, nghe thấy cái cây kia liên tục hát : “ Em truy truy truy ~ ta bay bay bay ~ a a ~ ta liền bay ~ “ Thần khúc này đầy ma tính, Đường Du tá hỏa vài giây mới mở miệng : “ Thân là một cái cây, vậy mà mày lại hát thứ này … ” Ân Triển “ U ” một tiếng, vui tươi. Tuy hắn bị hút vào kính Bồ Đề, nhưng mơ hồ biết kính Bồ Đề biến thành máy xuyên việt, biết chắc quốc tế muốn đi là do thằng nhóc này lựa chọn, vốn tưởng rằng Đường Du sẽ chọn xuyên thành người, ai biết lại xuyên thành cây, hắn cảm thấy có chút mê hoặc : “ Đến rồi à. ” “ Ừm … hở ? ” Đường Du không hiểu : “ Cái gì gọi là đến rồi ? ” “ Cái đó không quan trọng, hiện tại tâm tình gia coi như không tồi, có lời gì chờ ta hát xong rồi hỏi lại. ” Ân Triển nói hát liền hát : “ Ta bay lên trời ~ trời ~ em đuổi không kịp ~ kịp ~ a a ~ em truy ~ ta bay ~ “ Đường Du : “ … ” Thần khúc tại vách đá không ngừng ngân nga vang dội, lát sau, một cây khác kề bên họ đại khái là chịu hết nổi, chiếc lá cây xanh nhạt tối sáng rõ ràng kia “ Tạch ” mà rớt xuống. Đường Du : “ … ” Lời tác giả : Bài này CP cường cường, đúng vậy mọi người không nhìn lầm đâu, chính là cường cường, chẳng qua quy trình tiến độ đầu Đường Du sẽ mềm manh manh ngốc bạch ngọt một chút ít

10Có bài mới Re: Hệ Thống – Điểm:

Đang tải Player đọc truyện…

Tốc độ đọc truyện: 0.90 x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

2: Hệ thống báo hỏng 2
  

Đường Du chưa từng chơi qua game 3D giả lập trên thị trường, nhưng cũng biết kỹ thuật hiện nay chưa thể làm giác quan trở nên sống động đến vậy, cho nên sau khi tiêu hóa hết nửa ngày, cậu dại ra.

Thật thật thật xuyên qua rồi? Sao lại xảy ra chuyện này chứ? Buổi chiều cậu còn phải đi chuyển phát nhanh, có thể quay về không đây? Nếu không về được thì làm sao giờ? Sẽ bị đuổi việc đó? Cậu khó khăn lắm mới tìm được một công việc… Khoan đã, nếu không quay về được, vậy cả đời này cậu phải làm một gốc cây ư?

Cậu mờ mịt nhìn đám mây nhỏ lơ lửng cuối chân trời, cảm thấy cả thân cây đều không ổn, cho đến khi cái cây bên cạnh gọi ba bốn lần mới nghe thấy, ngơ ngác nhìn sang:  “..A?”

Việc tốt của xuyên thành cây là dù nhánh hay lá cây đều có thể thay thế mắt, ngoài việc không thể cử động thì muốn nhìn hướng nào cũng được. Ân Triển nhìn cậu một cái: “A cái gì? Gia hát bài này nghe thế nào?”

“… Cũng được.” Đường Du chậm rãi tìm về trạng thái: “Đúng rồi, ban nãy sao mày lại nói ‘Đến rồi’, là có ý gì?”

“Này cần gì hỏi.” Ân Triển lười nhác kéo dài giọng, dùng giọng điệu “Ngươi đừng tưởng là có thể giấu ta” nói: “Ta sớm nhìn ra ngươi có đạo hạnh, vài ngày gần đây sẽ khai trí, biết nói tiếng người.”

Đường Du vô cùng kinh hoàng, ngẩn ngơ, không rõ đây có phải do công lao của máy xuyên việt hay không, chẳng dám thẳng thắn nói mình xuyên qua, miễn cho là dị loại mà bị tiêu diệt, thăm dò hỏi: “Vậy… vậy tiền bối ngài nghĩ tôi có thể tu luyện thành người không?”

“Có thể.” Ân Triển vô sỉ cổ vũ: “Một khi đạo hạnh cao, tự nhiên có thể biến thân.”

Thì ra vẫn có thể biến lại thành người! Đường Du thở hắt ra, sau đó ý thức được cũng chả có ích gì, bởi vì cậu căn bản không biết phương pháp tu luyện, trầm mặc mấy phút đồng hồ, thật cẩn thận nói: “Tiền bối…”

“Gọi ca được rồi.” Ân Triển ngắt lời. Tuy hắn quả thật có thể làm tiền bối của Đường Du, nhưng cậu nhóc này dù sao cũng là người mà kính Bồ Đề tuyển chọn, hắn không thèm chiếm lợi làm chi.

“Dạ vâng.” Đường Du biết nghe lời phải, hỏi: “Ca, em rốt cục có thể nói chuyện, không biết nên tu luyện như thế nào mới tốt hơn, anh có đề nghị gì không?”

Ân Triển nói: “Cứ giống như trước là được.”

Đường Du yên lặng nghẹn họng trong chốc lát: “Không cần thay đổi à?”

“Không cần.” Ân Triển vốn tinh ranh, biết rõ cậu muốn hỏi cái gì, nghiêm trang chững chạc nói bậy nói bạ: “Sáng chiều tối ngươi hít sâu mười lần, đung đưa lá cây là được.”

Đường Du thành công gợi chuyện, cao hứng nói: “Vâng!”

Ân Triển nhắc nhở: “Bây giờ là buổi trưa, đừng quên tu luyện.”

Đường Du vội vàng lên tiếng trả lời: “Cám ơn ca!”

“Không có việc gì, không cần khách sáo với ca.” Ân Triển nói xong liền nghe bên người bắt đầu truyền đến tiếng hít thở đều đặn, nói thầm một câu thật dễ lừa.

Nếu bọn họ thành cây, đời này chỉ sợ cũng là cây, không thay đổi được. Nhưng cậu nhóc này muốn thành người, vậy lúc trước vì sao không chọn xuyên thành người? Hắn có hơi kinh ngạc, nhưng không cần thiết phải đâm thủng, phát hiện Đường Du “Tu luyện” tạm thời kết thúc, liền câu có câu không trò chuyện cùng cậu.

Đường Du tò mò: “Bài hát kia ca học của ai vậy?”

“Trước đó có nhân loại đến đây du lịch đã hát qua ca khúc này, nên ta tiện thể học theo.” Ân Triển hỏi lại: “Lúc ấy ngươi cũng ở đây mà, không nhớ à?”

Trái tim bé nhỏ của Đường Du run lên: “Em… em quên, quên mất.”

Ân Triển hàm xúc sâu xa thốt: “Ngươi quên a…”

Đường Du quả thực bị hù chết, sợ bị phát hiện, lá cây theo bản năng co lại.

“A, ta nhớ ra rồi.” Ân Triển đùa giỡn đủ rồi, đúng lúc ném ra cái cớ, tránh cho cậu sống trong nơm nớp lo sợ: “Sau khi khai trí, có đôi lúc sẽ xuất hiện hiện tượng ký ức bị đứt đoạn, không thể trách ngươi.”

Đường Du quả nhiên bị lừa, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhõm hơn: “Ồ, ca vừa nói như thế, thì em phát hiện hình như có nhiều thứ nhớ không được rõ lắm.”

“Không sao, cũng không phải chuyện quan trọng gì.” Ân Triển tiếp tục cùng cậu nói chuyện phiếm, vừa âm thầm đánh giá.

Tính tình tốt, có hơi ngốc, tâm tư đơn thuần, dễ thỏa mãn.

Đổi thành người khác có lẽ sẽ thích đi?

Đáng tiếc cố tình lại là duyên trời định của Ân Triển hắn.

Hai người trò chuyện tới lúc hoàng hôn, Đường Du đang đắm chìm trong tịch dương, đột nhiên hỏi: “Ca, sao ca không luyện? Nào, chúng ta cùng hít sâu, đung đưa lá cây.”

“…” Ân Triển lần thứ hai nghiêm trang chững chạc nói láo: “Ngươi luyện đi, ta đạo hạnh cao thâm, chủ yếu dựa vào minh tưởng.”

Đường Du thực sùng bái, không quấy rầy hắn nữa.

Màn đêm buông xuống, vầng trăng treo cao.

Hai người hiện giờ là cây cối, tuy rằng không nghỉ ngơi cũng chẳng có cảm giác gì, nhưng có những thói quen sửa không được. Đường Du nói chúc ngủ ngon, rồi đi ngủ sớm.

Ân Triển ngoại trừ lúc trước uống một bình rượu mà gia tộc cất giấu ở Minh giới rồi ngủ say một đêm, thì mấy năm nay không cách nào an giấc được. Hắn nhìn bóng ngọn núi mơ hồ nơi xa xăm, đứng sừng sững thật lâu trong đêm tối vô tận, mãi đến khi sắc trời dần sáng mới cảm thấy buồn ngủ, thế nhưng vô tri vô giác nằm mộng.

Trong mơ là Minh phủ vô cùng quen thuộc.

Trên Đại điện, tiếng nói uy nghiêm và tràn ngập áp bách của Minh chủ.

“Ngươi có nhận tội không?”

Chung quanh yên tĩnh không một tiếng động, ánh nến khi tỏ khi mờ, bóng dáng bị kéo dài thảm đạm mơ hồ. Ân Triển quỳ ở trước điện, cảm giác máu từ trên trán chảy vào hốc mắt, một mảng đỏ tươi. Trường bào tượng trưng cho thân phận Thập điện chủ Minh giới trên người hắn sớm đã rách nát tả tơi, nhưng lưng vẫn thẳng tắp như cũ, ngước mắt nhìn lên, khàn khàn nói: “Ta nhận.”

Ân phụ thở dài một tiếng, quay đầu đi.

Minh chủ rũ mắt nhìn chằm chằm Ân Triển, khuôn mặt nhìn không ra vui buồn, sau khi tĩnh tâm mới chậm rãi mở miệng.

“Điện chủ Ân Triển của Lạc Hồn điện, không để ý Minh pháp, to gan lớn mật, tự tiện xông vào cấm địa Du Li, làm hỏng pháp trận Hồi Thiên, sát hại người thủ kính Tư Nam, tội không thể tha, nhưng niệm tình việc vốn có nguyên do, lại từng lập nhiều chiến công ở Địa Ma Đạo, nay miễn trừ Lôi hình, phế bỏ một nửa tu vi, phong bế pháp lực, nhốt vào Vô Tự lao, giam giữ trăm năm.”

Ân Triển bỗng dưng choàng tỉnh.

Hắn đã rất lâu chưa từng nằm mộng, hơn nữa còn là mơ thấy những chuyện đã qua, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác chán ghét bản thân quen thuộc ấy, hắn ngay tức thì không dễ chịu mà hừ một tiếng.

Đường Du vừa mới tỉnh ngủ: “Làm sao vậy?”

Ân Triển mở miệng nói: “Tu luyện tới tầng thứ chín, chậm chạp không thấy đột phá, ta cảm thấy khó chịu.”

Đường Du luôn cảm thấy dáng vẻ hắn thật lợi hại, an ủi: “Chuyện này không thể gấp gáp được, phải từ từ thôi.”

Ân Triển: “Ừ.”

Đường Du đành phải hỏi: “Nếu tu luyện thành người, thì ca muốn làm cái gì?”

Ân Triển nói: “Chưa nghĩ ra, còn ngươi thì sao?”

Đường Du tự hỏi một chút: “Chắc…chắc là sẽ tìm một công việc.”

Mạch suy nghĩ của Ân Triển giãy giụa thoát ra khỏi tình cảm xưa, thuận miệng hỏi: “À, công việc gì?”

Đường Du không chút nghĩ ngợi: “Chuyển phát nhanh.”

Ân Triển: “…”

Lần thứ hai hai người trò chuyện, Đường Du phát hiện trong trí nhớ nhiều thêm một lớp sương trắng mờ nhạt, nhớ lại trước khi xuyên qua trên bản hướng dẫn của hệ thống có ghi thân thể nguyên chủ được lựa chọn đều là một lòng muốn chết, không phải do tranh đoạt mà có, hơn nữa chỉ cần ngủ một giấc thì có thể kế thừa ký ức nguyên thân.

Khi đó cậu vốn tưởng rằng là bối cảnh trò chơi, cũng không thèm để ý, đến giờ mới cẩn thẩn suy ngẫm.

Quy tắc chưa nói có tác dụng với vật khác, tuy rằng không rõ lắm gốc cây này còn sống hay đã chết, nhưng về phương diện ký ức, hiện giờ trải qua nghiệm chứng cho thấy cũng có hiệu quả… chỉ là tác dụng không nhiều lắm, dù sao cũng xem như có tác dụng, có thể thấy hệ thống không hư hỏng gì nhiều, vậy thì thời gian kết thúc cậu đặt ra, chắc sẽ có tác dụng ha?

Bỗng nhiên cậu cảm thấy buồn rầu.

Lúc hai người đang trò chuyện tới việc bao lâu thì có thể tu luyện thành người, Ân Triển mới vừa trả lời phải cần mấy trăm năm thì chợt nghe thấy một tiếng thở dài như có như không, cho rằng cậu nhóc này cảm thấy quá lâu, cười nói: “Gấp cái gì, chậm rãi sẽ được thôi.”

Đường Du nghĩ thầm cũng chỉ thể như thế, đè nén sự bất an xuống.

Chung quanh cây cối khá nhiều, lại chỉ có bọn họ mới có thể giao lưu, như đang nương tựa vào nhau. Trước kia Đường Du luôn ở ngoài chuyển phát nhanh, hiện tại không thể cử động, cảm thấy cả người đều khó chịu, không biết nói gì nên tìm đề tài: “Ca, ca khai trí sớm hơn em, có gặp qua chuyện gì vui không?”

“Thế nào, nhàm chán à?” Ân Triển nghĩ thầm suy cho cùng cũng không thể so với mình bị nhốt trong đại lao gần trăm năm, không chịu nổi tịch mịch cũng là việc bình thường, nói tiếp: “Nào, ca kể chuyện xưa cho ngươi nghe.”

Đường Du lập tức tỉnh táo: “Được!”

Ân Triển chậm rãi lên tiếng: “Có một gia tộc, bởi vì tổ tiên có cống hiến to lớn, được ông trời se duyên, bởi vậy hậu thế đều có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc…” Hắn mơ hồ nhắc đến sự tồn tại của kính Bồ Đề, bịa ra một chuyện khác, nhưng điểm chính không hề thay đổi.

“Thế hệ này qua thế hệ khác, người trong gia tộc đều sống rất tốt, gia đình mỹ mãn, sự nghiệp thành công, đứa con trai của gia chủ đời này tuổi trẻ đã được phong làm tướng quân, khi vị thiếu tướng quân đó đến tuổi kết hôn, nhưng vì chiến loạn mà vẫn luôn trì hoãn, trong khoảng thời gian này, hắn gặp được một người, đối với người ấy vừa gặp đã yêu.”

Đường Du theo bản năng hỏi: “Người này chính là duyên trời định của hắn ư?”

Ân Triển lười nhác mỉm cười, tiếp tục kể: “Thiếu tướng quân tuổi trẻ nóng tính, tính tình cường thế, chỉ cần yêu thích là quyết theo đuổi cho bằng được, may mắn đối phương cũng thích hắn, cho nên bọn họ mau chóng đến với nhau, kề vai chiến đấu, như hình với bóng…” Hắn yên tĩnh chốc lát, mới kể tiếp: “Tất cả mọi người đều cảm thấy duyên phận của họ là trời định, ngay cả chính họ cũng cho rằng như thế, đương nhiên, cho dù không phải, bọn họ cũng không quan tâm, kết quả… lại thật sự không phải.”

Đường Du kinh ngạc mà kêu lên: “A, sau đó thế nào?”

Ân Triển uể oải nói: “Sau đó…”

Đường Du nghiêm túc nghe.

Ân Triển hỏi: “Muốn biết?”

Đường Du nói: “Dạ!”

Ân Triển nói: “Không kể cho ngươi nghe.”

Đường Du ngẩn ngơ: “Tại sao?”

Ân Triển cười lớn, mang theo ý tứ hàm xúc: “Bởi vì gia thích thế.”

Đường Du muốn vò đầu, lại phát hiện căn bản cậu không thể làm động tác này. Tính cách cậu luôn nhu thuận, người khác không muốn nói, cậu cũng sẽ không hỏi thêm.

Địa thế vách núi cao, từ nơi này nhìn ra chỉ thấy cả biển mây cuồn cuộn, như ngân hà dâng trào, trong nắng sớm như tầng tầng lớp lớp ánh kim. Có lẽ là nhắc tới chuyện xưa, cảnh sắc trước mắt rực rỡ tráng lệ, Ân Triển ngắm nhìn mà chỉ cảm thấy trống trải trong lòng.

Toàn bộ Minh giới đều biết mối tình đầu của người Ân gia thường sẽ là nhân duyên trời định, luôn có thể đơm hoa kết quả, duy nhất lão Ngũ Ân gia là ngoại lệ. Cũng có người suy đoán chuyện đi đến kết quả này, là do họ đến với nhau vi phạm thiên đạo.

Thiên đạo thì thế nào?

Hắn không khỏi cười lạnh một tiếng.

Đường Du kinh ngạc: “Ca?”

“Ừm.” Ân Triển khôi phục dáng vẻ không đứng đắn: “Nào, kể chuyện này cho ngươi nghe.”

Đường Du lo lắng: “Lần này không kể một nửa nữa chứ?”

“Không đâu.” Ân Triển cam đoan.

Hắn biết Đường Du không có lỗi, ngược lại vô tội còn bị thiên đạo liên lụy, bởi vậy hắn đối với đứa nhỏ này không có cảm giác oán hận hay chán ghét, xem như đệ đệ thôi. Năm đó hắn dẹp loạn khắp nơi ở Minh giới, gặp qua rất nhiều người và việc, lúc ấy tuy tâm cao khí ngạo, nhưng vì có người yêu bên cạnh nên thấy được nhiều chuyện thú vị, có thể kể ra bao nhiêu thứ hấp dẫn.

Hắn hỏi: “Ngươi đã từng nghe qua Minh giới chưa?”

Đường Du nói: “Địa ngục?”

Ân Triển nói: “Giống vậy, nhưng không phải hoàn toàn như thế, khác với suy nghĩ của nhân loại, sẽ không có mười tám tầng địa ngục, hoa Bỉ Ngạn, sông Vong Xuyên, đá Tam Sinh…thì có đó, đá Tam Sinh còn là điểm du lịch hấp dẫn, nhưng một năm chỉ mở hai lần, mỗi lần chỉ chọn một trăm người…”

Hắn đang nói thì nghe tiếng động từ trong rừng cây truyền đến, ngay sau đó một động vật tựa như sói mà không phải sói lao ra, hai người đồng loạt nhìn sang, còn chưa biết nó là loài gì, thì thấy nó dạo quanh một vòng, chạy đến chỗ Ân Triển nâng chân sau lên phụt nước tiểu, rồi vui sướng lắc lư chạy mất tiêu.

Đường Du: “…”

Ân Triển: “…”

Đường Du vội vàng nhìn trời, làm bộ như không phát hiện gì cả, chừng một phút sau mới nhỏ giọng hỏi: “Ca, còn kể chuyện xưa không?”

Ân Triển nuốt xuống một búng máu, nói: “… Kể, để ta suy nghĩ xem kể cái gì.”

Đường Du ngoan ngoãn lên tiếng trả lời, không có thúc giục. Ân Triển liền tùy ý kể vài chuyện, phát hiện độ ẩm trong không khí lên cao, trong lòng thoáng hiện một tia thấp thỏm không yên chả biết từ đâu đến, hắn đành phải nuốt lời còn lại trở vào.

Quả nhiên, giữa trưa trôi qua, trời liền tối sầm, cuồng phong gào thét, chớp giật sấm rền, mưa to ào ào trút xuống, mãi cho đến tối cũng không ngớt. Nước mưa đọng lại một chỗ, từ nơi cao hơn nhanh chóng đổ ập xuống nơi thấp.

Trong bóng tối vang lên một tiếng “Răng rắc” rất nhỏ, rồi lập tức bị tiếng mưa to dữ dội bao phủ.

Ân Triển vội vàng nhìn về rừng cây phía sau, trong ánh sáng chói mắt của tia chớp trông thấy đất đá cuộn trào mãnh liệt, hai thân cây bên cạnh bị bứng ngã đầu tiên, nhưng rễ một gốc cây trong đó sớm đã cuốn lấy hắn, trong nháy mắt đồng thời kéo hắn rơi xuống vực sâu.

Trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, mẹ nó rốt cuộc nhóc con này chọn thế giới kiểu gì vậy –!


Source: https://vh2.com.vn
Category : Công Nghệ