Networks Business Online Việt Nam & International VH2

Thiền cho người mới bắt đầu

Đăng ngày 17 February, 2023 bởi admin

Bài pháp của Thiền sư Sayadaw U Jotika. Bài gốc tiếng Anh được ghi xuống ở đây.
Dịch Việt: Việt Hùng

Lời người dịch: Các bài Pháp của Ngài Sayadaw U Jotika luôn là những lời dạy vượt thời gian. Trong bài Pháp này, những lời dạy đơn giản, nhưng lại rất sâu sắc, là những điều cốt lõi cho bất cứ một thiền sinh lâu năm nào, chứ không chỉ dành riêng cho những thiền sinh mới bắt đầu. Tôi tìm được bài Pháp này từ Internet. Và nó không có tựa đề. Đó là một bài giảng của Ngài cho một nhóm các thiền sinh trong một khóa thiền Vipassana ở Melbourne, Úc, vào ngày 03/09/1997. Tôi đã đặt tên bài Pháp là Thiền cho người mới bắt đầu, dựa trên nội dung và mục đích của bài giảng. Tuy nhiên, càng nghe và đọc bài pháp này, cũng như càng thực hành thiền tập, tôi càng sâu sắc nhận ra một sự thật rằng: Đây cũng là những lời dạy cốt lõi dành cho các thiền sinh lâu năm và miên mật nhất. Tôi thường gọi điều đó là trở về với căn bản.

Một điều quan trọng nữa là bài Pháp này truyền rất nhiều cảm hứng cho bất cứ ai muốn thay đổi cuộc đời của họ, cho những gì tốt đẹp hơn.

Chắc chắn rằng sẽ có những điểm thiếu sót đây đó trong bài ghi chép và dịch Việt này. Nhưng tôi tin rằng những điểm chính yếu đã được chuyển ngữ toàn vẹn. Bạn hoàn toàn có thể tìm hiểu thêm bài giảng gốc của Ngài ở đây. Chúc những bạn mọi thuận tiện và bình an .

Tôi rất vui khi gặp toàn bộ những bạn ở đây. Một số là những người mới đến. Tôi nhớ được hầu hết khuôn mặt của những bạn. Tôi thấy 1 số ít bạn rất trẻ ở đây, vào thời điểm ngày hôm nay .

Các bạn mới tới đây lần đầu phải không?
[Bỏ qua đoạn hội thoại trao đổi giữa Ngài và thiền sinh]
Tôi muốn biết nếu có ai ở đây chưa từng hành thiền bao giờ trước đây, ai thực sự là người mới bắt đầu?

Ồ, tôi thấy khá nhiều người mới ở đây. Hôm nay, tôi muốn kể cho những bạn nghe về thời gian khi tôi còn là một thiền sinh mới. Chúng ta sẽ bắt đầu ở đó. Thời điểm đó cũng đã rất lâu rồi, khi tôi khoảng chừng 16 tuổi, tầm 34 năm trước. Tôi đã đi một chặng đường dài. 34 năm là một khoảng chừng thời hạn khá dài. Tôi muốn nghênh đón mọi người, đặc biệt quan trọng là những người thực sự mới bắt đầu, những thiền sinh mới. Rất vui khi được gặp những bạn. Chào mừng tổng thể mọi người .
Bởi vì ngày hôm nay có 1 số ít thiền sinh mới, tôi sẽ nói về thiền bắt đầu từ những gì là cơ bản nhất .
Thật ra, tôi muốn có một một tập hợp những bài nói, trong đó tôi hoàn toàn có thể thêm vào nhiều cụ thể hơn, nhiều sáng tạo độc đáo hơn và giữ mạch liên tục cho nó. Khi có thời hạn, tôi muốn lên kế hoạch cho việc đấy. Bất cứ khi nào bạn muốn học một điều gì đó, bạn cần có kế hoạch .
Thiền là một pháp hành rất thâm thúy và ý nghĩa. Đó là một kỷ luật .
Tôi có chuẩn bị sẵn sàng một vài ghi chú ở đây. Bởi vì tôi rất dễ quên. Không phải là do tôi có một trí nhớ kém. Tôi đã từng có một trí nhớ rất tốt, và ngay cả giờ đây tôi không nghĩ là tôi có một trí nhớ kém. Nhưng tôi không có thói quen mang nhiều thứ trong tâm lý của mình. Tôi luôn giữ cho tâm lý mình thật trống rỗng. Chỉ nhận ra, không nắm giữ điều gì, rất nhẹ nhàng .
Lúc mới bắt đầu, tôi đã không hành thiền để được giác ngộ .

Khi đó tôi còn rất trẻ, khoảng chừng 16 tuổi. Tôi đã rất hứng thú với nhiều thứ, đặc biệt quan trọng là làm cách nào để hoàn toàn có thể tăng trưởng trí mưu trí. Thực ra, đó mới là niềm hứng thú chính của tôi .
Tôi muốn học hỏi được thật nhiều và tôi biết rằng, vào thời gian đó, có nhiều người rất rất mưu trí. Tôi đã mong ước trở thành một người có học và mưu trí, hoàn toàn có thể biết được rất nhiều thứ hay phần nhiều tổng thể mọi thứ .
Do đó, tôi đọc rất nhiều sách. Và rất nhiều sách đã nói rằng, nếu hoàn toàn có thể giữ cho tâm lý bạn được định tĩnh, bình an và thư giãn giải trí, điều đó đồng nghĩa tương quan rằng bạn không tiêu tốn lãng phí nguồn năng lượng của bạn để lo ngại và làm những việc không thiết yếu, thì bạn hoàn toàn có thể sử dụng tổng thể những nguồn năng lượng của bạn để dành cho việc thực sự khám phá về quốc tế, về vạn vật thiên nhiên, về đời sống, về tâm lý, và tìm ý nghĩa của đời sống. Và cả việc tìm ra những tuệ giác thâm thúy. Vào thời gian đó, tôi rất mơ hồ về mấy chữ tuệ giác thâm thúy. Tôi đã không thực sự biết điều đó là gì .
Tôi yêu thích sáng tạo độc đáo đó. Vâng, tất cả chúng ta cần bảo tồn nguồn năng lượng của tất cả chúng ta, nguồn năng lượng ý thức cũng như nguồn năng lượng vật lý. Nếu tiêu tốn lãng phí, tất cả chúng ta sẽ không có đủ nguồn năng lượng để thực sự làm được một điều gì đó rất quan trọng .
Tôi đã đọc thật nhiều cuốn sách về những nhà khoa học, những nhà ý tưởng. Và tôi biết rằng, họ dành hàng loạt sức lực lao động để làm những gì họ muốn làm. Họ không hề tiêu tốn lãng phí một chút ít thời hạn và sức lực lao động nào. Ví dụ, ông Isaac Newton, ông ấy đã không đi dự hầu hết những buổi tiệc. Nếu phải đi do không hề phủ nhận, ông ấy sẽ đi và chỉ xuất hiện ở buổi tiệc trong một vài phút ngắn ngủi rồi rời đi. Ông ấy không tiêu tốn lãng phí thời hạn. Và ông ấy không muốn bị xao nhãng. Tôi rất thích những nhà khoa học. Họ đã tìm ra những điều rất thâm thúy và có ý nghĩa của tự nhiên .
Và tôi cũng đọc rất nhiều cuốn sách về những bậc thầy, những người có tầng mức tăng trưởng rất cao về mặt tâm linh. Tôi biết nhiều vị như vậy. Người thầy dạy thiền tiên phong của tôi là một nhạc sĩ và cũng là một nhà chế tác nhạc cụ. Tôi đã kể về thầy một vài lần trước đây. Tôi thật sự rất yêu quý thầy .
Tôi cũng không biết là thầy có đang còn sống hay không nữa. Chúng tôi đã mất liên lạc với nhau. Thầy là một con người rất đặc biệt quan trọng và thầy cũng là một người sâu xa về nhạc cổ xưa. Tôi học âm nhạc từ vị thầy này. Tôi đến chơi ở nhà của thầy và ở shop của thầy rất nhiều lần. Tôi đã xem thầy chế tác những nhạc cụ và tôi cũng đã xem thầy đánh đàn. Thầy đánh đàn rất hay, trông có vẻ như rất thuận tiện, và cũng rất chuyên nghiệp. Thật tuyệt vời khi được xem người ta làm một điều gì đó hầu hết hoàn hảo nhất. Vâng, gần như là tuyệt vời và hoàn hảo nhất .
Tôi đã hỏi, liệu thầy hoàn toàn có thể làm cho tôi một cây violin không ? Tôi rất thích đàn violin. Và rồi tôi đã có thời cơ xem thầy làm cây đàn violin cho tôi, từ lúc bắt đầu cho đến lúc triển khai xong. Tôi đã học được một bài học kinh nghiệm thâm thúy qua việc quan sát thầy thao tác đó .
Nếu bạn được xem một bậc thầy thao tác, đó là một điều đặc biệt quan trọng. Khi bạn có thời cơ đó, bạn sẽ cảm nhận được nghệ thuật và thẩm mỹ. Bạn hoàn toàn có thể đã nghe về những bậc thầy của Zen ( truyền thống lịch sử thiền ở Nhật Bản ) hoàn toàn có thể làm mọi thứ một cách hoàn hảo nhất, ngay cả đến việc bắn cung. Một vị sư bắn cung nghe có vẻ như xích míc. Nhưng họ đã hoàn toàn có thể biến việc bắn cung trở thành một môn nghệ thuật và thẩm mỹ .
Vâng, tôi đã được xem vị thầy của mình chế tác cây đàn violin cho tôi. Thầy có một khúc gỗ lớn. Tôi không hề nhớ đúng chuẩn là loại gỗ gì. Nhưng thầy có một khúc gỗ lớn và thầy đã xem xét khúc gỗ một cách cẩn trọng. Rồi thầy cắt khúc gỗ thành từng miếng lớn. Thầy liên tục xem xét cẩn trọng những thớ gỗ và cắt đi những phần không có ích. Sau đó, thầy cắt một miếng gỗ trở thành hai phần và ghép chung lại với nhau như thế này, để những thớ gỗ giống nhau tạo thành một hình ảnh đối xứng, như được phản chiếu trong gương. Do đó, cây đàn của tôi trông rất đẹp. Các thớ gỗ màu nâu trông cứ như cánh bướm. Thầy đã làm ra một cây đàn với hình dáng thật đẹp và đánh bóng cây đàn rất kỹ càng. Thầy thao tác với từng mảnh gỗ với một tình yêu và sự chăm sóc thực sự .
Thật tuyệt vời khi được xem trực tiếp một ai đó làm việc làm mà họ thực sự biết họ đang làm gì, thực sự biết làm việc làm đó một cách tuyệt vời và hoàn hảo nhất, thao tác bằng cả trái tim, toàn vẹn với thân và tâm. Thầy đã làm mọi thứ một cách bằng tay thủ công, mà không cần đến một thứ máy móc nào cả. Vào thời đó, chẳng có máy móc gì nhiều ở Miến Điện. Và thầy đã làm đàn rất tỉ mỉ, thủ công bằng tay, từng phần một, thân đàn, cần đàn .
Và ở quy trình ở đầu cuối, thầy đánh bóng thân đàn, lắp dây đàn, lên dây và bắt đầu đánh đàn với những nốt nhạc quá đỗi tuyệt vời. Thầy trao cho tôi cây đàn violin và cho tôi một bài tập rất đơn thuần để bắt đầu. Chỉ một vài nốt thôi, chơi trong vòng bốn đến năm phút, lặp đi lặp lại theo những cách khác nhau. Tôi đã học đàn từ thầy như vậy và thầy dạy tôi bắt đầu chơi đàn với chỉ một vài nốt nhạc đơn thuần, lặp đi lặp lại. Khi tôi trở lại vào ngày sau đó, thầy bảo tôi chơi lại những nốt nhạc mà thầy đã dạy vào ngày hôm trước. Tôi chơi lại những nốt nhạc đã được dạy. Rồi thầy bảo tôi, “ Hãy lắng nghe thật kỹ càng. Thầy sẽ chơi lại mấy nốt này nhé. ” Và thầy lấy cây violin, kéo lên bốn nốt nhạc tuyệt vời đó. Các nốt nhạc nghe rất khác .
Cách tôi kéo những nốt nhạc đó và cách mà thầy kéo những nốt nhạc đó nghe rất khác nhau. Chỉ bốn nốt nhạc mà thôi và thầy kéo rất chậm rãi trên cây đàn violin. Rất chậm. Không hấp tấp vội vàng. Cách thầy chạm vào dây đàn bằng cây vĩ rất nhẹ nhàng .
Violin là một nhạc cụ rất tinh xảo. Nếu bạn nhấn lên dây, đàn sẽ phát ra một âm thanh khác. Nếu bạn chạm vào dây một cách nhẹ nhàng, đàn sẽ cho một âm thanh khác. Nếu bạn sử dụng phần đuôi của cây vỉ, bạn sẽ có một âm thanh khác. Nếu bạn kéo nhanh, bạn sẽ có một âm thanh khác. Nếu bạn kéo chậm, bạn sẽ có một âm thanh khác. Cùng một nốt nhạc, nhưng hoàn toàn có thể nghe rất khác nhau. Ngày ngày, tôi đến nhà thầy. Thầy bảo tôi chơi bốn nốt nhạc đó, lặp lui lặp tới trong rất nhiều ngày .
Tôi đã rất thiếu kiên trì. Tôi muốn học những đoạn nhạc dài hơn, những đoạn nhạc hay. Nhưng mỗi một lần nghe thầy kéo bốn nốt nhạc đó lại, tôi hiểu rằng tôi cần phải tập nhiều hơn nữa. Bởi vì tôi chưa chơi bốn nốt nhạc đó được hay. Ban đầu, tôi đến với thầy là để học nhạc. Và tôi không hề biết rằng thầy cũng còn là một thiền sinh. Tôi chỉ biết thầy là một thợ làm đàn và cũng là một nhạc sĩ .
Sau một vài tháng, chúng tôi ngày càng biết về nhau nhiều hơn. Tôi đến nhà thầy vào buổi tối, khoảng chừng 2 hoặc 3 lần một tuần. Chúng tôi chơi đàn một vài phút. Thầy sẽ dạy tôi một vài nốt mới, cách kéo đàn để tạo ra những âm thanh mới .
Vào một ngày nọ, thầy bảo tôi, “ Chúng ta hãy hành thiền cùng nhau ”. Chỉ như vậy thôi. Thầy đã không hỏi tôi rằng liệu tôi có muốn hành thiền hay không. Thầy chỉ nói, hãy hành thiền cùng nhau .
Tôi rất kinh ngạc. Tôi đã không biết rằng thầy là một thiền sinh. Tôi đã không hề mong đợi điều này. Chúng tôi đã trở thành những người bạn tốt của nhau, và thầy là một con người rất nhẹ nhàng, tràn trề tình thương yêu và sự tử tế .
Thầy sống một đời sống cứ như thể thầy biết tổng thể mọi thứ thầy đang làm. Thầy không khi nào nói về người khác. Thầy không khi nào nói về việc kiếm tiền, trở nên nổi tiếng hoặc trở nên hay ho hơn, hay bất kể thứ gì như vậy. Thầy chỉ làm mọi việc với một sự thuận tiện, mà không lo ngại bất kỳ điều gì. Một con người rất định tĩnh, bình an và thư giãn giải trí .
Tôi rất yêu dấu và tôn trọng thầy. Nên, khi thầy ý kiến đề nghị tôi, khi thầy nói rằng hãy hành thiền cùng nhau, tôi đã vấn đáp “ Vâng ạ ”. Tôi không hề nói không. Thầy đã ý kiến đề nghị một cách rất nhẹ nhàng, đến nổi tôi không hề khước từ. Nếu thầy nói kiểu như “ Hành thiền đi con ”, thì tôi sẽ cần tâm lý thêm về việc đó. Tôi hoàn toàn có thể không chấp thuận đồng ý và nói rằng, “ À con không có thời hạn, con phải về nhà ” .
Thầy đã ý kiến đề nghị tôi một cách rất nhẹ nhàng. Bạn hoàn toàn có thể thấy đó, sự nhẹ nhàng có rất nhiều uy lực. Nếu bạn thấy một điều gì đó toát ra toàn vẹn từ trái tim, với sự tử tế thật sự, với lòng trắc ẩn thật sự, và rất nhẹ nhàng, điều đó có rất nhiều uy lực. Và nếu ai đó nghe được những lời đề xuất như vậy, họ không hề phủ nhận. Tôi kỳ vọng bạn hoàn toàn có thể hiểu được sáng tạo độc đáo này. Sự nhẹ nhàng có uy lực của nó. Và tôi đã hành thiền với vị thầy của tôi .
Thầy đã dạy tôi những điều rất đơn thuần. Hãy ngồi xuống. Thở thật sâu. Giữ tâm lý của con ở gần nơi đầu mũi. Cảm nhận không khí đi vào và đi ra. Hãy cảm nhận không khí. Thầy không nói gì thêm, chỉ cảm nhận không khí. Từ “ cảm nhận ” là rất quan trọng trong thiền. Đừng tâm lý về không khí. Hãy cảm nhận nó, khi không khí đi vào. Nó sẽ chạm gần ở đầu mũi và bạn cảm nhận được sự thoáng mát. Và khi nó đi ra, nó có phần ấm hơn. Hãy tìm một nơi ở trên thân mà bạn hoàn toàn có thể cảm nhận được sự thoáng mát và sự ấm cúng này. Và hãy nhẹ nhàng ! Hít vào, thở ra .
Bạn cảm nhận được điều đó ở đâu ? Không khí nóng đi ra, không khí mát đi vào. Ở vùng nào hay nơi nào trên thân mà bạn hoàn toàn có thể cảm nhận về điều đó ? Hãy giữ tâm lý của bạn ở nơi đó. Chúng tôi đã ngồi xuống và hành thiền cùng với nhau như vậy .
Ban đầu, thầy bảo tôi hãy hít thở sâu hơn thông thường. Bình thường, tất cả chúng ta bận rộn làm quá nhiều thứ. Chúng ta trở nên rất động loạn. Và tất cả chúng ta có thói quen tâm lý, tâm lý, và tâm lý mọi lúc, mặc dầu điều đó có quan trọng hay không. Chỉ là những tâm lý liên tục đi vào, tâm lý này tiếp nối đuôi nhau tâm lý khác. Chúng ta không tạo ra nó. Nhưng nó cứ đi vào, mọi lúc mọi nơi. Nên chỉ cần giữ tâm tại nơi đầu mũi. Và sẽ thuận tiện ( để neo được tâm ) hơn, nếu hít thở sâu .
Thầy cũng lý giải với tôi rằng, sau này, khi con đã trở thành một thiền sinh thuần thục, con sẽ không cần phải thở sâu như vậy nữa. Nhưng trong một vài ngày đầu, bất kỳ khi nào hành thiền, hãy thở sâu. Điều đó giúp giữ tâm của con ở lại với hiện tại. Điều đó là một thực sự. Nó tự nhiên. Khi bạn thở một cách nhẹ nhàng, sẽ khó khăn vất vả để bạn hoàn toàn có thể cảm nhận được hơi thở. Mà việc cảm nhận lại là điều quan trọng nhất .
Thầy bảo phải thở sâu, như thế này. Như vậy, sẽ thuận tiện hơn để giữ được tâm ở đó. Tâm không hề chạy trốn được. Nó không hề chạy đi xa, do tại những cảm xúc, cảm nhận quá rõ ràng, quá độc lạ .
Tôi làm theo lời thầy. Thầy ngồi bên cạnh gần tôi. Đó là một điều rất quan trọng. Tôi lặp lại nhé, thầy đã không đề xuất kiểu như, “ Hãy hành thiền đi ”. Tôi đã tâm lý về điều đó rất thâm thúy hết lần này đến lần khác. Cách thầy chuyện trò với mọi người rất có ý nghĩa. Thầy không khi nào nói điều gì một cách hời hợt. Khi thầy nói một điều gì đó ( mặc dầu thầy rất ít nói ), mọi từ ngữ trong câu đều có ý nghĩa của nó. Ngay cả cách nói của thầy cũng vậy. Giọng điệu rất quan trọng. Thầy là một nghệ sĩ thực thụ. Và thầy cũng là một thiền sinh thực thụ. Thầy biết rõ những gì thầy đang làm. Thầy biết rõ những gì thầy đang nói .
Không điều gì thầy làm mà thiếu chánh niệm cả. Rất chánh niệm. Thầy đã ý kiến đề nghị, “ Hãy hành thiền cùng nhau ”, chứ không phải là “ Hãy hành thiền ”. Điều đó rất quan trọng. Được hành thiền cùng với vị thầy của mình là rất quan trọng. Sẽ không khi nào là đủ nếu chỉ nghe lời dạy và hành thiền. Khi bạn hành thiền cùng với vị thầy của bạn, bạn sẽ cảm nhận rất khác. Nên, nếu bạn đủ như mong muốn để có một vị thầy như vậy, hãy hành thiền với vị thầy của bạn. Chúng tôi đã ngồi thiền cùng với nhau. Thầy ở ngay phía bên phải của tôi. Tôi đã ngồi như thế này, và đã hành thiền rất sâu .
Sau khoảng chừng 10 phút, tôi cảm thấy rất nóng, do bởi việc hít thở sâu, và thời tiết cũng đang nóng nảy. Thầy bảo rằng, giờ đây không cần thở sâu nữa. Hãy trở lại hít thở một cách thông thường, một cách tự nhiên .
Tôi dừng việc hít thở sâu lại và trở lại với nhịp thở thông thường. Bởi do hít thở sâu trong vòng 10 phút trước đó, khung hình của tôi giờ đây đã được bão hòa với ôxy. Do đó, không cần hít thở thêm nhiều nữa. Chỉ cần hít thở một cách nhẹ nhàng .
Nhưng tâm lý của tôi rất định tĩnh và bình yên. Rồi thầy bảo, hãy rà quét hàng loạt khung hình và phân biệt toàn bộ những cảm xúc ở trên thân, từ đỉnh đầu cho tới ngón chân .
Một lần nữa, thầy đã cho tôi những hướng dẫn thật ngắn gọn. Tôi rà quét phần trán, rồi chầm chậm, chầm chậm, rà quét xuống những phần tiếp theo của khung hình. Rà quét từ phía sau sống lưng. Chầm chậm quét xuống tay, ngón tay, rồi sau đó là cánh tay, chầm chậm đi xuống những ngón tay. Rồi sang cánh tay và vai bên kia. Chầm chậm quét xuống những ngón tay. Rồi đến chân bên phải, một cách chậm rãi. Sau đó, sang chân bên trái. Chậm rãi. Tôi đã không biết tên của giải pháp này là gì vào thời gian đó. Tôi cũng không hỏi thầy. Thầy cũng đã chẳng hề nói với tôi .
Thầy là người rất ít nói. Thầy chỉ nói khi thiết yếu. Tôi đã làm theo những gì thầy bảo tôi làm. Sau đó, mỗi lần tôi đến nhà thầy để học đàn, chúng tôi lại chơi đàn cùng nhau. Tôi học âm nhạc từ thầy. Và sau đó thầy lại bảo, hãy hành thiền cùng với nhau. Thầy đã không hỏi xem liệu tôi có bất kỳ tiến triển nào hay không. Thầy chỉ ý kiến đề nghị hãy cùng nhau hành thiền. Và tôi lại ngồi xuống hành thiền cùng với thầy, cùng thực tập những bước như cũ. Không có gì mới. Chỉ với những hướng dẫn rất đơn thuần. Cũng tương tự như như câu truyện bốn nốt nhạc mà thầy đã dạy, cùng bốn nốt nhạc đó, nhưng lại được chơi theo những cách khác nhau .
Sau một vài tuần, tôi đã học rất tốt. Các nốt nhạc đã được chơi rất hay và sau đó thầy lại cho tôi bài mới để tập. Tôi lại liên tục rèn luyện, tập đi tập lại. Tôi học nhạc ngày càng tốt hơn, và tôi học thiền cũng ngày càng tốt hơn. Tốt hơn một cách chậm rãi .
Một ngày nọ, sau khi ngồi thiền, đọc, và hành thiền khoảng chừng tầm mười phút và sau đó ra quét hàng loạt khung hình từ đầu đến chân xuống đến ngón chân vào khoảng chừng mười đến mười lăm phút, tôi đã cảm thấy rất định tĩnh và bình an, rất nhẹ nhàng trong cả thân và tâm. Toàn bộ khung hình rất nhẹ nhàng và bình yên. Tôi đã hiểu ra được một điều vào thời gian đó. Và đó là thời gian rất quan trọng trong cuộc sống của tôi .
Tôi đã cảm thấy quá đỗi bình yên, điều mà tôi chưa khi nào thưởng thức được trước đây. Tôi chợt hiểu ra rằng, bao nhiêu năm, tôi đã sống nhưng chưa khi nào thật sự được niềm hạnh phúc và bình an. Và kể từ thời gian đó, tôi có một tham chiếu đơn cử từ sự bình an có được qua việc hành thiền .
Khi nhìn lại cách mà tôi đang sống, tôi nhận ra rằng đó là một cách sống thật điên rồ. Không có gì thâm thúy từ bên trong cả. Khoảnh khắc đó không phải là giác ngộ hay điều gì tương tự như. Và tôi biết rằng, tôi sẽ không sống như vậy thêm một chút ít nào nữa. Tôi phải biến hóa cách tôi sống đời sống của mình .
Tôi đã làm quá nhiều thứ vào thời gian đó. Cha của tôi là một người nghiện việc làm. Tôi không phải là một người nghiện việc làm. Tôi là một con nghiện sách. Tôi đọc quá nhiều. Tôi muốn đọc hàng loạt thư viện. Có lúc, thậm chí còn tôi đã tưởng tượng việc chuyển đến và sống ở một vương quốc quốc tế, ở Anh, ở Thành Phố New York, hay ở Washington. Sống gần một cái thư viện lớn. Rồi đến và đọc hàng loạt thư viện. Tôi có quá nhiều tham muốn về kỹ năng và kiến thức, mặc dầu tôi đã đọc quá nhiều rồi. Đó là tham muốn lớn nhất của tôi .
Tiếp tục với câu truyện hành thiền, tôi nhận ra rằng để niềm hạnh phúc và bình an, tôi không cần phải biết toàn bộ mọi thứ trên quốc tế này. Và ngay kể cả nếu bạn biết tổng thể mọi thứ trên đời, điều đó cũng sẽ không khiến bạn thật sự niềm hạnh phúc, cũng không khiến bạn được trí tuệ. Bạn hoàn toàn có thể có rất nhiều kiến thức và kỹ năng. Nhưng điều đó chẳng có nghĩa rằng bạn có trí tuệ .
Tôi đã hành thiền đều đặn. Trong thời hạn đầu, mỗi ngày chỉ một lần. Và ba lần trong tuần, tôi đến và hành thiền cùng với thầy của tôi. Bốn lần còn lại, tôi hành thiền tại nhà, trong phòng, hoặc trên giường của tôi. Không ai biết điều đó cả. Gia đình tôi không biết tôi đang hành thiền. Bởi vì mái ấm gia đình của tôi, cha mẹ của tôi không phải là Phật tử. Nên tôi không muốn họ biết rằng tôi đang hành thiền. Họ hoàn toàn có thể sẽ chẳng hiểu được tôi. Vào thời gian đó, tôi không xem bản thân mình là một Phật tử. Tôi cũng không xem việc hành thiền là một thực tập của Phật giáo. Tôi đã không dán bất kỳ nhãn mác nào cho việc hành thiền. Và đó là một điều rất tốt. Là một loại tự do. Không nhãn mác .
Đơn giản là tôi chỉ làm một điều gì đó mà tôi cảm thấy tốt để làm. Tôi đã hứng thú với việc hành thiền. Cảm giác thật là dễ chịu và thoải mái khi hành thiền. Trước khi đi ngủ, tôi ngồi xuống và hành thiền. Ngồi trong tư thế mà thầy đã dạy tôi, như thế này, rất đơn thuần. Ở châu Á, hầu hết mọi người đều ngồi như vậy trên nền nhà và thầy đã bảo tôi đặt tay như thế này, thả lỏng cho những ngón tay được tự do. Thầy bảo, đừng để những ngón tay bị gò ép ở bất kỳ chỗ nào. Hãy để những ngón tay được tự do. Đó là tư thế tiên phong mà thầy đã dạy tôi. Thầy bảo, nếu muốn con cũng hoàn toàn có thể để bàn tay của con như thế này cũng được, như thế này cũng được. Nhưng nếu không hề, con hoàn toàn có thể đặt tay như thế này, giữ cho những ngón tay được tự do. Và sau đó, tôi đã nhận ra được sự quan trọng của việc này. Nếu để những ngón tay được tự do, tay của bạn sẽ trở nên rất thư giãn giải trí .
Mắt thì chỉ nhắm hờ, đừng nhắm lại trọn vẹn. Nếu nhìn hình Đức Phật đang hành thiền, bạn sẽ thấy rằng mắt của Ngài mở hé. Đó không phải là do người vẽ vô tình vẽ lên. Điều đó được miêu tả trong những sách thiền, rằng khi một thiền sinh trở nên rất thư giãn giải trí, định tĩnh và bình an, đôi mắt sẽ chỉ mở hé một chút xíu như vậy. Đó là tín hiệu của sự bình an, thư giãn giải trí và tự do. Như vậy, sự tự do là một yếu tố rất quan trọng khi bạn hành thiền. Nếu bạn không biết cách tạo ra sự tự do, việc hành thiền hoàn toàn có thể sẽ trở nên rất căng thẳng mệt mỏi, và đôi lúc rất đau đớn. Đó là nguyên do tại sao mọi người lại bỏ thiền. Họ không hề ngồi thiền được. Họ không muốn ngồi. Việc ngồi thiền làm họ đau đớn. Tôi đã học được điều quan trọng này từ thầy của tôi, một thiền sinh rất giỏi. Tôi đã có được những hướng dẫn rất tốt. Rất đơn thuần, nhưng lại rất quan trọng, rất tốt .
Bạn cần ngồi như thế này, với sống lưng thẳng, nhưng không căng thẳng mệt mỏi, thẳng nhưng càng tự do càng tốt. Rất thư giãn giải trí và giữ cho đầu được thẳng, không phải như thế này. Rất nhẹ nhàng và tự do. Bạn hoàn toàn có thể cảm nhận được điều đó. Bạn hoàn toàn có thể kiểm soát và điều chỉnh đôi chút, vận động và di chuyển đầu về phía trước hay về phía sau một chút ít, lên hay xuống một chút ít và tìm ra vị trí sao cho được tự do nhất. Và bạn sẽ cảm thấy rất tự do, rất bình an, rất thư giãn giải trí .
Ngồi như thế này này. Thầy bảo, đừng gò ép đôi tay của bạn. Hãy để bàn tay đặt tự do trên đầu gối. Đừng gò ép. Đó là một điều quan trọng khác. Khi tập trung chuyên sâu, 1 số ít người sẽ như thế này, đôi lông mày của họ nhích lại thật sát nhau. Trong tiếng Anh từ diễn đạt điều này là gì nhỉ ? À, cau mày. Vâng, cau mày. Họ đã rất cố gắng nỗ lực. Họ đã rất cố gắng nỗ lực để hành thiền, nên họ cau mày. Dần dần, sự cau mày lê dài sẽ làm bạn đau. Nó làm cho mắt của bạn trở nên đau nhức. Nên thầy bảo, đừng cau mày .
Giữ sao cho trán của bạn thật thư giãn giải trí và phẳng phiu, không có những đường nhăn trên trán. Đôi khi, bạn vẫn cảm thấy một sự căng thẳng mệt mỏi nhất định ở trán, chỉ cần cảm nhận sự stress đó rồi để cảm xúc đó ra đi. Đừng khi nào sử dụng sự căng thẳng mệt mỏi .
Và thầy cũng dạy rằng đừng nhắm mắt quá chặt. Đôi khi, trong lúc hành thiền mọi người nhắm mắt như vậy. Quá căng thẳng mệt mỏi. Hãy để mắt của bạn được tự do. Hãy mở hé mắt từ từ, một cách nhẹ nhàng, như vậy .
Khi hành thiền, một vài người khác lại giữ môi của họ cắn chặt. Thầy bảo rằng, đừng làm như vậy. Để môi chạm nhau một cách nhẹ nhàng, như kiểu chạm khẽ vào nhau thôi. Nếu môi hở, khi hít thở, không khí sẽ ra vào theo hơi thở và điều đó sẽ làm cho họng bị khô. Do đó, cần giữ miệng của bạn ngậm lại. Nhưng hãy giữ cho môi chỉ chạm khẽ vào nhau. Hãy giữ sao cho chúng thực sự quyến rũ, tự do. Đừng để chúng dính chặt vào nhau .
Nới lỏng quai hàm. Và cũng thả lỏng lưỡi. Để lưỡi được tự nhiên. Vai cũng thế. Khi ngồi thiền, một cách vô thức là hầu hết tất cả chúng ta thường nâng cao vai lên một chút ít, mà không thả lỏng vai xuống một cách tự nhiên. Nên có người đã đùa rằng : “ Khi ngồi thiền, thầy bảo tôi thư giãn giải trí. Và vai của tôi lại cao lên tới sát tai. ” Điều đó là sự nắm chặt, dính mắc. Chúng ta luôn luôn nắm giữ một điều gì đó, cố trấn áp một điều gì đó, sử dụng quá nhiều nguồn năng lượng để làm một điều gì đó. Chúng ta không muốn tiêu tốn lãng phí nguồn năng lượng do bởi sự stress trên khung hình mà tất cả chúng ta đang duy trì. Chúng ta muốn thư giãn giải trí khung hình của tất cả chúng ta và sử dụng hàng loạt nguồn năng lượng chỉ để hành thiền .
Nếu quan sát một vận động viên đánh golf đang chơi, bạn sẽ thấy rằng mặc dầu anh ấy vụt vào trái banh rất mạnh, phần còn lại của khung hình lại rất thư giãn giải trí. Đó là cách đánh golf đúng. Ý tưởng tựa như cũng được vận dụng ở đây .
Chúng ta ngồi xuống và hành thiền. Tâm trí là những gì tất cả chúng ta cần thao tác với khi hành thiền, không phải là khung hình. Do đó, điều tốt nhất là để cho khung hình được thư giãn giải trí nhất hoàn toàn có thể. Hãy liên tục kiểm tra khung hình mình. Ngay cả khi đã thư giãn giải trí được vai, chỉ sau một vài phút, nó vẫn trở nên căng thẳng mệt mỏi trở lại. Bất cứ khi nào tất cả chúng ta bỏ quá nhiều nguồn năng lượng để làm một việc gì đó, nó sẽ trở nên căng thẳng mệt mỏi. Do đó, thầy đã dạy tôi rằng hãy giữ cho khung hình được thẳng và thư giãn giải trí .
Và cả việc hít thở nữa. Thầy bảo rằng, hãy thở một cách tự nhiên. Khi bạn thở một cách tự nhiên, bạn hít vào, sau đó bạn thở ra và bạn dừng lại khoảng chừng 1 giây. Bạn không hít vào lại ngay tức khắc. Nếu bạn hít vào lại ngay tức khắc, thì chỉ sau một lúc, bạn sẽ trở nên căng thẳng mệt mỏi, sẽ trở nên stress .
Nên thầy bảo rằng, hãy xem một đứa bé đang ngủ, quan sát xem bé thở như thế nào. Hít vào, thở ra. Dừng lại một chút ít, rồi liên tục hít vào, thở ra. Rồi dừng lại tầm 1 giây. Tôi không chắc lắm. Có thể là một giây rưỡi, như thế này này. Thầy bảo, hãy quan sát khuôn mặt khi bé đang ngủ và nỗ lực giữ khuôn mặt của con cũng như vậy, rất quyến rũ và nhẹ nhàng .
Như vậy, bạn chỉ hít thở sâu khi mới bắt đầu thời thiền. Sau một lúc, bạn cần trở về hít thở một cách tự nhiên, trong sự tự do, đồng thời rà quét lần lượt hàng loạt khung hình. Nhận biết bất kỳ điều gì bạn hoàn toàn có thể cảm nhận được, bất kỳ loại cảm xúc nào. À, ở đây, ở đây, tôi cảm nhận được ở đây, ở đây. Nhận biết bất kỳ cảm nhận nào hoàn toàn có thể. Tôi cảm thấy nóng ở một vài chỗ trong người. Một vài chỗ khác thì lại stress. Một cách tốt nhất hoàn toàn có thể, cố gắng nỗ lực giữ hàng loạt khung hình rất thư giãn giải trí .
Sau khi hành thiền được một vài tháng, tôi đã học được cách để nhìn mọi thứ một cách thư giãn giải trí. Điều đó thật tuyệt vời. Tôi thực sự thú vị điều đó. Cần nhắc lại rằng, tôi đã không đến với thiền để đạt ngộ. Tôi cũng không hành thiền như một nghi thức thực hành thực tế tôn giáo. Tại thời gian đó, tôi là một người vô thần. Tôi là một người rất làm mưa làm gió. Tôi đọc nhiều về những loại triết học và tôn giáo khác nhau. Tôi nhận ra rằng, chúng xích míc lẫn nhau. Nên tôi nghĩ rằng, tôi sẽ không gật đầu bất kể điều gì. Tôi đã không theo bất kỳ tôn giáo nào .
Nhưng tôi đã hành thiền. Bởi vì tôi thích hành thiền. Tôi tận thưởng điều đó. Thiền làm cho tôi trở nên định tĩnh và bình an. Do đó động lực tiên phong trong việc hành thiền của tôi là : việc đó rất hứng thú. Hành thiền thật là hứng thú. Càng hành thiền, tôi càng cảm thấy hứng thú với việc hành thiền .
Dần dần, tôi hành thiền hai lần một ngày, vào buổi sáng và buổi tối. Lúc đó, tôi đang ở trong trường ĐH, theo học ngành kỹ sư. Tôi có phòng riêng, rất đơn thuần. Bất cứ khi nào có một vài phút rãnh rỗi, tôi hành thiền. Sau này, tôi hành thiền ba lần một ngày. Một lần vào buổi sáng, một lần vào buổi trưa, và sau đó một lần vào buổi tối. Chỉ một vài phút, mười lăm phút, hay hai mươi phút. Tối đa khoảng chừng hai mươi phút. Thỉnh thoảng khi không có lớp, khoảng chừng một tiếng đồng hồ đeo tay, tôi không biết làm gì với khoảng chừng thời hạn đó. Tôi không muốn trở về phòng. Bởi vì sẽ tốn mất nhiều thời hạn để về phòng và trở lại lớp học. Sẽ phí mất khoảng chừng 20 phút hoặc nửa tiếng. Nên tôi đã không trở lại phòng .
Tôi đi vòng quanh và tìm một nơi yên tĩnh. Trong trường ĐH của chúng tôi, có một khu vực được gọi là khu nhà ở “ di động ”. Không có nhiều sinh viên ở đó, rất yên tĩnh. Nên tôi thường đến nơi đó và ngồi thiền trên một ghế xi-măng. Tôi ngồi đó, thư giãn giải trí và hành thiền. Điều đó quá thoải mái và dễ chịu và sau đó tôi trở lại lớp học .
Bởi vì tôi hứng thú với việc hành thiền, nó đến với tôi một cách tự nhiên. Bất cứ khi nào có năm hoặc mười phút, tôi chỉ muốn quay trở lại trạng thái tâm đó, quá đỗi thư giãn giải trí, quá đỗi bình yên. Vào thời gian đó, tôi đang có rất nhiều yếu tố trong đời sống của tôi, rất rất nhiều yếu tố. Một số là vấn đề tài chính, một số ít là yếu tố về những mối quan hệ. Mối quan hệ của cha mẹ của tôi đang rất xấu. Họ không trò chuyện với nhau. Và rất nhiều yếu tố khác nữa. Nhưng mặc dầu bất kỳ điều gì xảy ra, tôi luôn luôn muốn trở lại với việc hành thiền. Thiền đã giúp tôi nhìn nhận mọi thứ một cách rõ ràng hơn .
Tôi đã phạm một vài sai lầm đáng tiếc, nhưng đã không thực sự có những sai lầm đáng tiếc nghiêm trọng. Ban đầu, tôi nghĩ rằng đó là điều duy nhất mà tôi hưởng lợi được từ việc hành thiền, trở nên thư giãn giải trí và bình yên. Và trở nên sáng rõ hơn về những gì đang xảy ra với đời sống của tôi và những gì tôi cần làm. Việc hành thiền, sự định tĩnh, và bình an đã cho tôi sự sáng rõ .
Nhưng sau năm đến sáu năm hành thiền đều đặn với chỉ 20 phút mỗi lần, hai đến ba lần mỗi ngày, tôi nhận ra rằng cách tôi nhìn quốc tế này đang biến hóa. Các giá trị của tôi đang biến hóa. Thực ra, luôn cả giọng nói của tôi cũng đã biến hóa. Tôi đã không nhận ra điều đó. Nó đổi khác một cách chậm rãi, đều đặn, từ từ đến nổi khởi đầu tôi đã không hề nhận ra những đổi khác này .
Các bạn hữu của tôi thì lại không biến hóa. Họ làm cùng những việc như trước kia họ vẫn từng làm. Tôi nhận ra rằng tôi không hề làm một vài việc mà họ đang làm nữa. Tôi không còn hứng thú với những việc đó thêm nữa. Ví dụ như nhậu nhẹt, say xỉn. Tôi không hề hứng thú về những điều đó thêm được nữa. Tôi đã từng say xỉn. Và tôi không muốn điều đó xảy ra thêm một lần nữa. Tôi không muốn uống bia rượu nữa. Tôi không muốn đến những nơi chốn ồn ào, đông đúc, nhơ bẩn nữa. Tôi cũng không hề đọc một vài loại sách được nữa. Chúng có vẻ như có vẻ như quá ngu ngốc, không có ý nghĩa. Tôi không muốn tiêu tốn lãng phí thời hạn để đọc những cuốn sách vô bổ. Tôi không hề đọc báo được nữa. Và từ từ mọi việc đã đổi khác .
Tâm trí của tôi ngày càng hướng về phía tâm linh, định tĩnh, bình an, về một cách sống thâm thúy và ý nghĩa, và về việc hiểu được mọi thứ một cách thật thâm thúy .
Và một lần kia, khi tôi đang rất không vui, tôi đã đi đến sân đánh tennis. Ở đó có những chiếc ghế và không có ai ở đó vào buổi tối. Mọi người đã về hết. Tôi đến đó và ngồi thiền trên một chiếc ghế. Tôi đã nhìn thật sâu vào tâm lý và trái tim mình để xem xét. Tôi đang rất không vui và tôi nỗ lực để cảm nhận về điều đó, sự không vui. Tôi lại nỗ lực hành thiền và thư giãn giải trí. Nhưng xấu số vẫn không đi đâu hết. Nó vẫn ở đó. Tôi lại liên tục quan sát sự không vui đó. Rồi sau một vài phút, giật mình tôi nhìn thấy điều đó. Vì sao tôi không vui ?
Nhiều lần, tôi đã đọc được những sáng tạo độc đáo này trong những cuốn sách. Nhưng đó cũng chỉ là những ý tưởng sáng tạo, chỉ là từ ngữ, giống như là một triết lý. Nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi đã nhìn thật sâu vào trong tim của tôi, vào tâm của mình, và thực sự cảm nhận được điều đó. Tôi nhận ra rằng tôi không vui do tại tôi lo ngại rằng tôi sẽ không có được những gì tôi mong ước. Tôi đã sợ hãi rằng đời sống của tôi sẽ không thành công xuất sắc. Tôi đã sợ hãi rằng ( khi còn trẻ tôi rất tham vọng ), sẽ không có thời cơ để trở thành một người mà tôi mong ước trở thành, sợ rằng sẽ không có thời cơ .
Nhưng khi tôi nhìn thật sâu vào nó nhiều lần, tôi nhận ra rằng điều đó chẳng có gì là quan trọng. Tôi không cần những thứ đó để thực sự niềm hạnh phúc. Và ngay cả nếu tôi đạt được những điều đó, tôi cũng sẽ không thực sự chắc như đinh rằng tôi sẽ niềm hạnh phúc và mãn nguyện. Cứ như thế, từ từ, tâm lý của tôi chuyển sang một “ chính sách ” trọn vẹn khác khi nhìn nhận đời sống này. Hãy làm bất kể điều gì bạn hoàn toàn có thể làm vào thời gian này, làm tốt nhất hoàn toàn có thể ở hiện tại. Rồi hãy để bất kể điều gì xảy ra, xảy ra. Hãy để mọi chuyện xảy ra. Làm tốt nhất những gì bạn hoàn toàn có thể làm ở hiện tại. Đó quả thực là một cái nhìn rất thâm thúy, mà cũng rất đơn thuần .
Thực ra, chẳng có gì nhiều để bạn hoàn toàn có thể nói về điều này. Nhưng hiểu được nó mà không trải qua tâm lý đã có một ảnh hưởng tác động rất lớn đến đời sống của tôi. Và điều đó đã đổi khác đời sống của tôi một lần nữa. Suy nghĩ của tôi đổi khác. Tôi sẽ làm bất kể thứ gì hoàn toàn có thể làm tại thời gian hiện tại, ngay giờ đây. Tôi sẽ không lo ngại về tác dụng thêm nữa. Bởi vì, đó đã là điều tốt nhất tôi hoàn toàn có thể làm. Ngay cả khi nếu tôi ngồi thiền và lo ngại quá mức rằng một điều tồi tệ gì đó sẽ xảy ra, việc đó chẳng thể thực sự giúp ích cho tôi .
Như vậy, chỉ cần hành thiền vài phút mỗi ngày, hai hoặc ba lần mỗi ngày, từ từ tôi đã biến hóa hàng loạt cách tôi nhìn nhận quốc tế này, về lịch sử dân tộc, nền văn minh, và ngay cả tôn giáo nữa. Khi tôi đọc lại về lịch sử vẻ vang và tôn giáo, tôi hoàn toàn có thể nhận ra mấu chốt của mọi việc. Rồi khi đọc lại những lời dạy của Đức Phật, mỗi câu chữ đã trở nên rất rất có ý nghĩa. Nó gồm có nhiều lớp, nhiều tầng ý nghĩa, mà không chỉ là từ ngữ .
Ví dụ, mọi người đều biết về lời dạy này, “ Tránh xa kẻ ngu, đừng thân thiện với kẻ ngu ”. Có thể bạn đã nghe về lời dạy này. Vâng, lời dạy này đã trở nên rất thâm thúy và ý nghĩa so với tôi. Tôi đã nghiền ngẫm về lời dạy này : Điều này có nghĩa là gì ? Ý nghĩa của hai từ “ kẻ ngu ” là gì ?
Lời dịch nghe rất đơn thuần, và thẳng thắn, đừng gần gủi với kẻ ngu. Nhưng ý nghĩa của chữ “ kẻ ngu ” là gì ? Và từ từ, tôi đã bắt đầu hiểu ra : làm một điều gì đó thiếu kiến thức và kỹ năng chính là ngu ngốc. Tự làm hại bản thân mình và làm hại người khác chính là ngu ngốc. Nếu bạn uống bia rượu, điều đó sẽ làm hại chính bản thân bạn. Đó là một điều rất ngu ngốc. Không chỉ như vậy, bạn sẽ trở thành một gánh nặng cho xã hội, cho mái ấm gia đình của bạn, và cũng làm hại người khác. Đó là ngu ngốc .
Dần dần, tôi tâm lý nhiều hơn về điều này. Tại sao người ta trở nên ngu ngốc ? Rồi ý nghĩa của điều này cũng Open. Bởi vì tất cả chúng ta không chánh niệm. Điều đó rất rõ ràng, đúng vậy không ?
Bởi vì thiếu chánh niệm, nên tất cả chúng ta trở nên ngu ngốc. Do đó, khi tất cả chúng ta trở nên chánh niệm hơn, tất cả chúng ta sẽ ngày càng ít ngu ngốc hơn. Rồi khi tất cả chúng ta trở nên quá tham lam, tất cả chúng ta lại ngu ngốc trở lại. Bởi vì khi lòng tham quá lớn đến nỗi tất cả chúng ta đánh mất sự chánh niệm của mình, tất cả chúng ta mất trọng tâm, mất đi sự bình an, mất đi sự sáng rõ. Bất cứ ai bị lòng tham chiếm hữu, sự ngu ngốc cũng sẽ theo đó vào cùng, và anh ta sẽ làm những việc ngu ngốc. Sự tức giận cũng vậy. Bất cứ khi nào bạn tức giận, bạn lại trở nên ngu ngốc. Bởi vì bạn đánh mất đi sự sáng rõ. Bạn đánh mất sự cân đối. Bạn không biết điều gì là đúng hoặc điều gì là sai. Bạn chỉ muốn hung hăng, muốn đánh, muốn giết, hoặc muốn làm những điều tồi tệ. Tôi đã xem xét mọi việc một cách thâm thúy và tâm lý … Vâng, khi bạn khó chịu, bạn trở nên ngu ngốc. Như vậy tức giận sẽ làm bạn ngu ngốc, rất đơn thuần và rõ ràng. Tham lam, sân hận, thất niệm, và cả ngã mạn, đố kỵ, ganh ghét. Tôi đã xem xét một cách chậm rãi, hiểu một cách thâm thúy về những điều khiến cho con người ta ngu ngốc .
Như vậy, Đức Phật dạy rằng hãy tránh xa kẻ ngu, nhưng tôi cần phải làm gì khi bản thân tôi chính là kẻ ngu ? Tôi không hề nói rằng, “ Tôi là một kẻ ngu, và tôi sẽ tránh xa kẻ ngu ”. Đó thật là một chuyện rất buồn cười. Tôi lại liên tục nghiền ngẫm. À, tránh xa kẻ ngu có nhiều những tầng lớp ý nghĩa. Chắc chắn là rất quan trọng phải tránh xa những người đang thao tác xấu ác. Bởi vì, những người đó sẽ khuyến khích bạn hoặc bắt ép bạn cùng làm những việc ngu ngốc ấy. Và nếu không đủ sáng suốt, bạn hoàn toàn có thể nghĩ rằng đó là một lời đề xuất tốt. Rồi bạn sẽ làm điều đó. Hầu hết những người trẻ tuổi đều như vậy .
Sâu thẳm bên trong bạn, nếu bạn không chánh niệm, nếu bạn tham lam, bạn sẽ tức giận, sẽ mất trấn áp, sẽ tự cao, ngã mạn, đố kỵ, ghanh ghét, và rồi bạn sẽ làm những việc ngu ngốc. Như vậy, điều quan trọng hơn là cần tránh xa những điều đó, những điều khiến bạn ngu ngốc .
Dần dần, những điều này trở nên rất thâm thúy và ý nghĩa. Giờ đây, bất kể khi nào tôi trở nên tham lam, tôi chỉ cần dành thời hạn và thư giãn giải trí, để nhìn sâu vào tâm của mình. À, tôi có tham muốn. Như vậy, việc nhìn sự tham lam một cách khách quan hoàn toàn có thể mang đến cho bạn sự tự do. Bất cứ khi nào tôi không vui, thật ra là tôi rất hay nổi nóng – tôi rất dễ nổi nóng, bất kỳ khi nào tôi sân giận, tôi lại nhìn vào sự khó chịu của mình. Đây là sân hận. Tôi đã làm rất nhiều điều chính bới tôi tức giận. Tôi đã nói quá nhiều điều sai, làm tổn thương nhiều người. Bởi vì tôi khó chịu, tôi đã không hề trấn áp được bản thân mình. Dần dần, sự chánh niệm, bình an và thư giãn giải trí đã mang đến cho tôi những sự sáng rõ đó. Rồi tôi quan sát được những điều đang xảy ra trên khung hình tôi, trong cuộc sống của tôi .
Và sau đó, tôi đã quyết định hành động hành thiền nhiều hơn nữa. Tôi đã đến một thiền viện, rồi đắp y và trở thành một nhà sư – điều đó xảy ra sau này .
Nếu bạn thực sự muốn học một điều gì đó, điều quan trọng là phải thực hành thực tế nó mỗi ngày. Trừ phi bạn thích làm điều đó, bằng không bạn sẽ tìm đủ mọi nguyên do để không thực hành thực tế. Nhưng nếu bạn thật sự yêu dấu, bạn sẽ không khi nào tìm nguyên do để không thực hành thực tế. Ồ, do tại tôi quá căng thẳng mệt mỏi, chính bới tôi quá bận rộn, tôi không hề hành thiền giờ đây. Có lẽ là ngày mai. Bạn sẽ không có những nguyên do như vậy. Cho dù căng thẳng mệt mỏi đến mấy, tôi vẫn hành thiền trước khi đi ngủ. Bởi vì nếu không hành thiền, tôi không hề ngủ được. Tâm trí của tôi cứ mãi tâm lý, tâm lý, và tâm lý. Và thực ra là tôi tiêu tốn lãng phí nhiều thời hạn hơn, khi chỉ nằm đó trên giường mà không ngủ được .
Như vậy, tôi thấy rằng sẽ hiệu suất cao hơn nếu hành thiền. Bạn dành ra 20 phút hay nửa giờ đồng hồ đeo tay, và bạn sẽ không tiêu tốn lãng phí thời hạn của bạn. Thật ra, nếu bạn hành thiền và làm tâm của bạn trở nên định tĩnh và bình an rồi đi ngủ, bạn sẽ ngủ rất tốt, rất sâu. Và khi bạn thức dậy vào buổi sáng hôm sau, bạn cảm nhận được sự tươi mới. Tôi đã tự bảo bản thân rằng, khi thức dậy vào buổi sáng, điều tiên phong tôi sẽ làm là hành thiền. Và như vậy, tôi hoàn toàn có thể giữ tâm trạng của tôi tươi mới cho ngày mới. Tôi hoàn toàn có thể tạo ra tâm trạng bình yên này vào buổi sớm mai, và nỗ lực mang nó theo suốt cả ngày, cố gắng nỗ lực để giữ được sự định tĩnh và bình an .
Đây là những điều rất quan trọng. Nếu bạn muốn trở thành một thiền sinh giỏi và nếu bạn thật sự muốn đạt được những gì là tốt đẹp nhất cho cuộc sống của bạn, hãy hành thiền đều đặn, hãy học hỏi nhiều hơn về thiền. Thật ra, điều đó rất đơn thuần .
Và sau đây là một vài điều mà tôi đã viết xuống .
Việc thực hành thực tế của bất kể một môn thẩm mỹ và nghệ thuật nào cũng yên cầu sự kỉ luật. Đánh đàn violon là một môn nghệ thuật và thẩm mỹ. Đó cũng là một kỷ luật. Điều đó cũng tựa như so với chánh niệm. Hành thiền là một môn nghệ thuật và thẩm mỹ. Và việc thực hành thực tế một môn nghệ thuật và thẩm mỹ sẽ yên cầu kỉ luật .
Những thiền sinh mới, những người mới thực sự bắt đầu hành thiền, cần nhớ điểm này và nghiền ngẫm thâm thúy về nó. Bất cứ môn nghệ thuật và thẩm mỹ nào tôi làm mà chỉ do sự tùy hứng thì tôi cũng không thể nào trở thành bậc thầy trong môn nghệ thuật và thẩm mỹ đó. Nếu bạn thực sự muốn làm một điều gì đó thật tốt, bạn cần một chương trình mang tính dài hạn. Mặc dù tôi là một người mới bắt đầu vào ngày thời điểm ngày hôm nay, sau một vài năm tôi hoàn toàn có thể trở thành một chuyên viên, một bậc thầy .
Nhưng yếu tố là không chỉ là kỷ luật trong việc thực hành thực tế của một môn nghệ thuật và thẩm mỹ nào đó, mà còn là việc họ thực hành thực tế đều đặn mỗi ngày, với một lượng thời hạn nhất định. Đó là kỉ luật cho cả một đời người. Như vậy, tất cả chúng ta không hề tách trời việc hành thiền ra khỏi cách tất cả chúng ta sống đời sống này. Điều đó là không hề. Tôi đã nói về điều này trong một vài lần trước. Và tôi sẽ còn muốn nhắc lại về điều này tới lui nhiều lần nữa .
Cuộc đời của tất cả chúng ta là một thể toàn vẹn. Chúng ta không hề tách rời việc hành thiền khỏi đời sống hằng ngày của tất cả chúng ta. Nếu bạn thực sự muốn hành thiền, bạn sẽ cần phải kiểm tra cách mà bạn sống đời sống của bạn. Trong ngày, bạn làm những việc gì ? Nếu đó là những việc làm xáo động sự hành thiền của bạn thì hãy dừng lại. Cố gắng sắp xếp đời sống hằng ngày của bạn để hoàn toàn có thể tương hỗ việc hành thiền của bạn. Ngay cả cách bạn ăn, thức ăn mà bạn ăn cũng rất quan trọng. Ngay cả nếu bạn uống quá nhiều cafe, bạn không hề hành thiền. Nó làm xáo động tâm lý và khung hình của bạn. Hãy nỗ lực tâm lý về điều đó .
Không có những kỷ luật như vậy, đời sống sẽ trở nên đảo lộn, rối loạn và thiếu sự tập trung chuyên sâu. Không có kỷ luật, tất cả chúng ta sẽ không có được sự tập trung chuyên sâu. Trong khi sự tập trung chuyên sâu lại là điều kiện kèm theo thiết yếu cho việc tinh thông bất kỳ một môn thẩm mỹ và nghệ thuật nào. Điều này rất khó để chứng tỏ. Bất cứ ai đã trải qua việc nỗ lực học một môn thẩm mỹ và nghệ thuật sẽ đều biết điều này. Như những gì tôi đã nói trong một vài phút trước, đánh đàn violin là một ví dụ. Tôi chơi đàn mỗi ngày, và nhiều lần trong một ngày. Đôi khi, ngay trước lúc tôi đi ngủ, tôi để cây đàn ở gần bên cạnh tôi, gần cạnh giường. Và vào buổi sáng hôm sau, khi thức dậy tôi chỉ cần cầm đàn lên và chơi đàn. Bởi vì tôi quá yêu quý việc đó. Tôi đã rất muốn làm điều đó. Đó là cách mà bạn cần làm để trở thành một bậc thầy. Bất cứ ai đã trang nghiêm nỗ lực học một môn nghệ thuật và thẩm mỹ đều biết điều này .
Tuy nhiên, còn hơn cả sự kỷ luật, sự tập trung chuyên sâu lại còn khan hiếm hơn trong văn hóa truyền thống của tất cả chúng ta. Chúng ta cố gắng nỗ lực làm quá nhiều việc tại một thời gian, đọc và ăn cùng lúc. Đó là điều tôi đã làm khi còn trẻ. Mẹ của tôi than phiền về điều này hết lần này đến lần khác : Bỏ sách xuống, cất sách đi, và ăn. Bởi vì tôi không muốn tiêu tốn lãng phí thời hạn, nên tôi đã bỏ mọi thứ vào trong một tô rồi trộn chung tổng thể lại với nhau và đặt cái muỗng bên cạnh. Rồi tôi vừa đọc vừa bỏ thức ăn vào miệng. Tôi thậm chí còn còn không biết tôi đang ăn cái gì. Nên mẹ tôi đã rất bực mình. Và bà ấy là có một sáng tạo độc đáo thật tuyệt vời. Bà ấy nói rằng, hãy ăn bữa ăn của con một cách cung kính .
Đó là một lời khuyên rất thâm thúy. Ăn món ăn, ăn bữa ăn của bạn một cách cung kính. Và đó cũng là điều mà Đức Phật đã dạy tất cả chúng ta trong tầm cỡ Pali : đào tạo và giảng dạy bản thân bạn để ăn bữa ăn một cách cung kính. Chánh niệm và cung kính. Đó là một sáng tạo độc đáo rất thâm thúy .
Bởi vì những bạn là những thiền sinh mới và những bạn muốn hành thiền trong suốt cuộc sống còn lại của những bạn, hãy ghi nhớ điều này trong tâm của những bạn. Rất thâm thúy. Làm mọi thứ một cách cung kính và tràn trề lòng yêu thương. Đừng làm điều gì đó chỉ chính do bạn phải làm điều đó. Đừng hành thiền chỉ do tại bạn phải hành thiền. Bạn hành thiền do tại bạn thực sự thích và hứng thú với việc hành thiền. Vâng, việc hành thiền thật mê hoặc, chứ không phải là một sự tra tấn, tôi tin vào điều đó. Đừng làm quá nhiều việc cùng lúc .
Như vậy, bạn cần phải kỷ luật bản thân để bạn không đọc quá nhiều. Không xem tivi quá nhiều. Không đi đây đi đó quá nhiều một cách không thiết yếu. Ngay cả không nói quá nhiều. Không ăn quá nhiều. Rất quan trọng .
Đơn giản hóa được đời sống của bạn sẽ tương hỗ việc hành thiền của bạn. Hãy tự nguyện sống một đời sống đơn thuần. Đơn giản một cách tự nguyện là điều rất quan trọng. Hôm nay, một thiền sinh nói với tôi rằng, sau khi hành thiền một thời hạn, cô ấy trở nên ngày càng đơn thuần hơn. Và mọi người nghĩ rằng cô ấy là một kẻ ngốc. Bởi vì cô ấy đã không còn làm quá nhiều thứ nữa. Bạn không muốn xem tivi quá nhiều. Bạn không muốn biết toàn bộ mọi tin tức. Và một người Mỹ đã san sẻ với tôi rằng, khi hành thiền, bạn trở nên đơn thuần, nhưng bạn không trở thành một kẻ ngu ngốc. Để trở nên đơn thuần và để trở thành một kẻ ngu ngốc không phải là hai việc giống nhau .
Việc thiếu sự tập trung chuyên sâu được bộc lộ rõ ràng khi tất cả chúng ta thấy khó khăn vất vả nếu cần phải ở một mình. Vâng, ngày càng trở nên khó khăn vất vả hơn để hoàn toàn có thể ở một mình, ngồi một cách yên lặng, mà không làm gì cả. Rất khó. Bạn sẽ trở nên rất xáo động và lo ngại. Một đôi khi, tất cả chúng ta còn cảm thấy tội lỗi. Tôi không làm gì cả, tôi nên làm một điều gì đấy. Mọi người đã thường nói rằng, đừng chỉ ngồi đó, hãy làm một điều gì đi. Nhưng giờ đây họ lại nói, đừng làm gì cả, hãy chỉ ngồi yên đó mà thôi. Vâng, tất cả chúng ta làm quá nhiều. Để ngồi yên mà không nói năng, không hút thuốc, không đọc, không uống gì là một điều không hề cho hầu hết tổng thể mọi người. Một vài người hoàn toàn có thể làm được điều đó, nhưng hầu hết đều không hề .
Một điểm chú ý quan tâm khác là sự kiên trì. Một lần nữa, bất kể ai đã nỗ lực để nắm vững một môn thẩm mỹ và nghệ thuật đều biết rằng sự kiên trì là thiết yếu. Nếu bạn muốn đạt được bất kể điều gì, hãy kiên trì. Đừng mong đợi quá nhiều, quá nhanh gọn. Sẽ mất một thời hạn để học thiền, để trở nên thực sự bình an, để trở nên thực sự sáng rõ. Điều đó cần thời hạn .
Lúc bắt đầu hành thiền, tôi đã mất một vài tuần mới thưởng thức được chỉ vỏn vẹn một vài phút của sự yên bình và sáng rõ, chỉ một vài phút thôi. Nhưng điều đó thật sự tuyệt vời, một thưởng thức mà tôi chưa khi nào được biết đến trước đây. Tâm trí hoàn toàn có thể trở nên rất đỗi bình an và sáng rõ, giống như một viên kim cương, quá trong trẻo. Bất kì ai mong ước có những tác dụng nhanh chóng, thì người đó sẽ chẳng khi nào học được một môn thẩm mỹ và nghệ thuật nào cả. Đừng mong đợi những tác dụng nhanh chóng. Hãy tự bảo bản thân rằng, sẽ cần thời hạn. Bất cứ thứ gì bạn học, bất kể thứ gì có giá trị để làm sẽ cần thời hạn. Không có gì là “ rẻ ” cả. Tuy nhiên, so với những con người tân tiến, thực hành sự kiên trì cũng khó ngang ngửa với thực hành sự kỉ luật và tập trung chuyên sâu .
Nếu một ai đó muốn trở thành một bậc thầy của bất kể môn thẩm mỹ và nghệ thuật nào, thì hàng loạt cuộc sống của họ cần phải dành cho điều đó. Rất quan trọng. Hoặc ít ra thì đời sống của họ cũng cần phải tương quan đến môn thẩm mỹ và nghệ thuật đó. Việc hành thiền của bạn sẽ tương quan đến hàng loạt cuộc sống của bạn. Chỉ khi mới bắt đầu thì bạn mới ngồi thiền ở thiền đường giống như ở đây, một nơi đặc biệt quan trọng, và theo những thời khóa đều đặn. Thật sự là rất quan trọng khi ngồi thiền một cách đều đặn, với thời khóa đều đặn, và trong một tư thế nghiêm chỉnh như thế này ở đây. Nhưng sau một thời hạn, hãy học cách để hành thiền trong bất kỳ trường hợp nào, học để hành thiền mà mắt vẫn mở. Và rồi bạn hoàn toàn có thể ngồi trên xe buýt, vẫn mở mắt và hành thiền, mà không ai biết rằng bạn đang làm điều đó .
Vị thầy thứ hai của tôi dạy rằng, hãy hành thiền ở bất kỳ nơi đâu, nhưng đừng để ai biết cả. Một sáng tạo độc đáo rất mê hoặc. Hành thiền ở bất kỳ nơi đâu, nhưng không cho ai biết bạn đang làm điều đó. Sẽ không ai biết rằng bạn đang hành thiền. Nhưng họ biết rằng bạn đang cảm thấy rất thư giãn giải trí, bình an, và một đôi lúc rất buông xả .

Hãy phát triển việc hành thiền để toàn bộ cuộc đời của bạn trở thành thiền. Ngay cả việc nói năng cũng trở thành thiền. Thực ra, tôi đã thực hành điều đó. Bởi vì tôi phải nói quá nhiều, dành quá nhiều thời gian để nói chuyện. Trong các bản hướng dẫn hành thiền bằng tiếng Pali, có lời dạy này: trong khi nói, hãy nói trong chánh niệm với sự nhận biết rõ ràng. Bất cứ khi nào bạn làm điều gì đó một cách chánh niệm và với sự nhận biết rõ ràng, đó chính là hành thiền.

Đức Phật đã dạy rằng, khi nói, hãy hành thiền. Thiền nói. Đã khi nào bạn nghe đến “ thiền nói ” chưa ? Chúng ta thường nghĩ rằng khi hành thiền, tất cả chúng ta ngồi xuống, nhắm mắt lại, không cử động, không tâm lý, không nói năng. Thực hành như vậy cũng là quan trọng. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng việc ngồi yên, không tâm lý bất kỳ điều gì, chỉ tập trung chuyên sâu vào một đề mục mới là hành thiền. Không phải như vậy. Đó là thiền và đây cũng là thiền : thiền ăn, thiền đi, thiền nói, …
Và sau một thời hạn, bạn cũng hoàn toàn có thể thiền đọc. Chúng ta hoàn toàn có thể hành thiền trong lúc đọc. Cố gắng để cho tâm lý thật chánh niệm, định tĩnh và tập trung chuyên sâu. Cùng lúc, nỗ lực quan sát tâm mình. Tâm trí đang phản ứng lại những ý tưởng sáng tạo từ sách như thế nào ? Thích hay không ? Tâm có phán xét, hay nhìn nhận không ?
Với bất kỳ điều gì tất cả chúng ta làm, nếu làm với chánh niệm thì tất cả chúng ta sẽ đạt được nhiều tác dụng hơn. Chúng ta thực sự học hỏi được rất nhiều chính từ những việc tất cả chúng ta làm, bất kể việc gì. Và điều đó sẽ làm cho tâm lý của bạn, cho đời sống của bạn trở nên rất có ý nghĩa và hiệu suất cao. Bạn sẽ có được rất nhiều niềm vui khi làm điều đó ( làm bất kỳ thứ gì trong chánh niệm ). Nếu bạn làm bất kỳ điều gì với chỉ 50% trái tim của mình thì điều đó là một sự tiêu tốn lãng phí nguồn năng lượng của bạn .
Khi con người bạn đã trở thành một phần trong việc thực hành thực tế một môn thẩm mỹ và nghệ thuật nào đó thì cần phải làm thế nào cho tương thích với nó. Thân và tâm của bạn là một phần của thực hành thực tế, và cần phải tương thích với thiền. Khi tôi đánh đàn violin, thầy của tôi đã dạy rằng tôi cần đánh đàn cho đến lúc cây đàn của con trở thành một phần khung hình của con. Thực vậy. Ban đầu, tôi đã phải giữ cây đàn như thế này bằng cằm của tôi, giữ nó như thế này và đánh đàn. Rất khó. Nhưng sau một thời hạn, điều đó trở nên thuận tiện hơn. Tôi hoàn toàn có thể đánh đàn theo bất kỳ cách nào mà tôi thích. Đôi khi tôi còn hoàn toàn có thể đánh đàn mà chỉ cần đặt cây violin trên vai, không cần giữ bằng cằm nữa. Tôi hoàn toàn có thể làm điều đó. Bởi vì, cây đàn đã trở thành một phần khung hình của tôi. Tôi đã không cần phải tâm lý đặt ngón tay vào đâu. Tôi đã không cần phải tâm lý kéo cây vĩ bằng cách nào. Điều đó xảy ra một cách quá tự nhiên .
Bạn cần nhận ra điều đó. Khi hành thiền toàn vẹn bằng cả trái tim của mình, sau một thời hạn nó sẽ trở thành bản tính của bạn. Thiền trở thành bản tính của bạn. Thói quen là một bản tính thứ hai. Mọi người thường nói như vậy. Nếu bạn thực sự trang nghiêm về việc làm cho cuộc sống của bạn thuận tiện, nếu bạn thực sự tráng lệ về việc làm cho cuộc sống của bạn trở nên có ý nghĩa và thật sự muốn tận thưởng đời sống của bạn, thì điều này thực sự rất quan trọng. Tôi đã san sẻ về điều này vào chủ nhật tuần trước, tôi nhớ là như vậy. Một cụm từ tiếng Pháp mà tôi đã đọc được như sau : [ Ngài nói bằng tiếng Pháp ] niềm vui của việc sống. Khi bạn trở nên thật sự chánh niệm và bình an, bạn sẽ thực sự tận thưởng đời sống của bạn. Cuộc sống sẽ trở nên thật sự tràn trề niềm vui. Nếu không, đời sống sẽ là một điều gì đó mà tất cả chúng ta đầu hàng. Cuộc sống trở thành một điều gì đó sẽ xảy đến với tất cả chúng ta. Cần phải thực hành thực tế đều đặn và biến mọi thứ bạn làm trở thành một phần của việc hành thiền. Điều này rất quan trọng .
Điều chú ý quan tâm kế đến là nơi chốn. Là một thiền sinh mới, hãy kiếm một nơi bình yên, thật sạch và đơn thuần, một căn phòng như ở đây. Rất thật sạch, rất đơn thuần, bình yên, và cũng rất yên lặng. Một nhóm thiền sinh như ở đây cũng rất quan trọng. Bạn nhận được sự tương hỗ từ mọi người và bạn có một vị thầy. Một cách đều đặn, bạn nghe những lời dạy và bạn hoàn toàn có thể đặt những câu hỏi. Nhưng sau một thời hạn, hãy hành thiền một mình ở nhà. Nếu bạn có phòng riêng ở nhà để hành thiền thì điều đó rất tốt. Tôi biết một vài người ở đây tại Melbourne đã xây phòng thiền riêng cho họ. Đó là một việc rất tốt. Nếu bạn không có điều kiện kèm theo để có phòng riêng, hãy tìm một góc trong nhà để dành riêng cho việc hành thiền và thực hành thực tế đều đặn tại đó. Bất cứ khi nào bạn đến và ngồi ở góc nhà đó, tâm lý của bạn sẽ trở nên sẵn sàng chuẩn bị để hành thiền và buông bỏ tổng thể những điều còn lại. Học cách để hoàn toàn có thể buông bỏ là một điều rất quan trọng. Tuần tới, tôi sẽ nói về điều đó chi tiết cụ thể hơn .
Tôi có quá nhiều điều để dạy, nhưng tôi lại không có đủ thời hạn. Tôi muốn cho những bạn càng nhiều thông tin càng tốt, càng nhiều lời khuyên càng tốt. Hãy cho tôi thêm một vài phút nữa để kết thúc .
Sau một thời hạn, hãy hành thiền ở bất kỳ nơi đâu, trong khu vui chơi giải trí công viên, bất kể nơi đâu. Và sau đó là trên xe buýt, trong xe hơi, trên tàu điện, và cả trên máy bay nữa, nếu đôi lúc bạn đi lại bằng máy bay .
Về tư thế, thứ nhất, vẫn ngồi như thế này, rất thư giãn giải trí, thực ra đây là một tư thế ngồi rất cao quý. Nhưng sau một thời hạn, thì bạn hoàn toàn có thể ngồi bất kể tư thế nào .
Về thời hạn, điều rất quan trọng là có được một thời khóa đều đặn. Hãy làm một thời khóa biểu và ngồi thiền một cách đều đặn, mặc dầu thời thiền tốt hay không tốt. Điều đó không quan trọng. Cứ ngồi một cách đều đặn. Hãy kiến thiết xây dựng thói quen đó. Một lần nọ, tôi đến gặp thầy của tôi và than phiền rằng, “ Đôi khi có những thời thiền tốt và nhiều lúc có những thời thiền không được tốt ”, thầy của tôi đã hỏi rằng, “ Con ăn hai lần một ngày, mọi ngày đều như vậy. Con có luôn cảm thấy thực sự thích bữa ăn của con mỗi khi con ăn không ? ” Và tôi đã vấn đáp “ Dạ, không ”. Đôi khi, tôi ăn chính do tôi phải ăn. Bởi vì đến giờ ăn rồi. Một vài lúc tôi thực sự thích đồ ăn. Nhưng một vài lúc khác, tôi chỉ bỏ thức ăn vào miệng. Làm nhanh nhất để kết thúc việc ăn. Và thầy đã bảo rằng, cũng giống như vậy. Nhưng nếu con không hành thiền một cách đều đặn, con sẽ không khi nào có được những thưởng thức hoặc những thời thiền tốt. Đó là một lời dạy rất quan trọng. Nếu bạn thực sự muốn tăng trưởng việc hành thiền của bạn, hãy thực hành thực tế, hãy hành thiền một cách đều đặn, theo thời khóa đều đặn .
Và chú ý quan tâm đặc biệt quan trọng dành cho những thiền sinh mới là giải pháp hành thiền càng đơn thuần càng tốt. Đó là lời khuyên ngắn gọn nhất. Chỉ hít vào và thở ra. Giữ tâm của bạn ở đó. Và cũng là một chú ý quan tâm dành riêng cho thiền sinh mới, như tôi đã nói lúc nãy, nếu bạn thở như thông thường thì sẽ khó để giữ được tâm của bạn ở hơi thở. Nên, hãy thở sâu. Mọi việc sẽ thuận tiện hơn. Và sau khi đã thở sâu một vài phút, hãy rà quét hàng loạt khung hình của bạn. Bởi vì, khi giữ tâm lý liên tục thanh tra rà soát hàng loạt khung hình của bạn thì việc đó cũng giống như thể bạn giao một việc làm cho tâm mình. Khi mới hành thiền, đó là điều bạn cần làm. Rồi ở đầu cuối, việc hành thiền sẽ không còn là một điều gì đó bạn làm nữa. Hành thiền trở thành bản tính của con người bạn, không phải là một “ việc làm ” nữa. Khi mới bắt đầu, hành thiền là một điều gì đó bạn làm. Và sau cuối, hành thiền không phải là một điều gì bạn làm nữa. Hành thiền là những gì xảy ra một cách tự nhiên. Thiền trở thành lối sống của bạn .
Như vậy, về chiêu thức, lời khuyên là : càng đơn thuần càng tốt. Bạn không tâm lý về bất kỳ điều gì. Bạn không phải quyết định hành động một điều gì cả .
Thái độ hành thiền cũng rất quan trọng. Đừng mong cầu điều gì sẽ xảy ra cả. Đừng cố gắng nỗ lực để một điều gì đó sẽ xảy ra. Điều đó cũng có nghĩa là đừng cố gắng nỗ lực để tâm lý của bạn trở nên bình yên. Đừng như vậy. Chỉ nỗ lực để tâm lý xuất hiện ở nơi hơi thở và những cảm xúc của bạn. Rồi khi những tâm lý đến, chỉ cần quan sát những tâm lý của bạn một cách nhẹ nhàng. Đừng chống cự lại nó, đừng cố gắng nỗ lực xua đuổi nó. Hãy để nó đến và để nó đi. Đừng trở nên tức bực. Những thưởng thức tuyệt vời chỉ thực sự xảy ra khi bạn không mong cầu bất kể một điều gì. Và khi lần tiên phong một điều tuyệt vời nào đó xảy ra, bạn sẽ cảm nhận rất niềm hạnh phúc. Rồi bạn sẽ nỗ lực để có cảm xúc đó lại vào thời thiền tiếp nối. Nhưng điều đó lại không xảy ra. Việc mong cầu làm mọi việc trở nên khó khăn vất vả hơn cho bạn .
Một lời khuyên khác là bạn cần một chương trình dài hạn .
Tôi vẫn còn nhiều điều để nói. Nhưng rất xin lỗi. Tôi không có đủ thời hạn vào ngày thời điểm ngày hôm nay. Bởi vì tôi muốn dành thời hạn để bạn thực sự hành thiền. Vào lần tới, khi tất cả chúng ta gặp lại, tôi sẽ có rất nhiều điều để nói với những bạn .
Tôi mong những bạn sẽ trở lại và trở lại đây nhiều lần. Bởi vì, đây là một tiến trình học hỏi. Khoảng thời hạn một tiếng đồng hồ đeo tay không đủ để dạy bạn việc hành thiền. Mặc dù tôi hoàn toàn có thể dạy bạn những hướng dẫn đơn thuần, bạn sẽ cần biết nhiều hơn nữa để hành thiền .
Và giờ đây tất cả chúng ta sẽ hành thiền. Tôi sẽ hướng dẫn bạn để bắt đầu. Phần tiên phong sẽ chỉ là việc hít vào thở ra một vài phút. Sau đó, tất cả chúng ta sẽ thanh tra rà soát hàng loạt khung hình, từng bộ phận một, một cách chậm rãi, hàng loạt khung hình. Phần thứ hai tất cả chúng ta sẽ thanh tra rà soát nhanh, không đi vào cụ thể quá. Và phần cuối, tất cả chúng ta sẽ cảm nhận hàng loạt khung hình cùng một lúc. Như vậy sẽ có ba phần .

[Phần hướng dẫn hành thiền]

Ngồi bất kỳ tư thế nào mà bạn muốn. Chỉ cần làm cho bạn tự do. Nhưng tốt hơn hết là hãy giữ cho sống lưng của bạn thẳng. Việc hít thở sẽ thuận tiện hơn .Nếu bạn đang ngồi trên ghế, nếu hoàn toàn có thể, đừng dựa vào sống lưng ghế. Bởi vì việc dựa vào sống lưng ghế sẽ tạo lực ép lên mông của bạn. Và sau một lúc, điều đó sẽ khiến bạn đau .Để tay của bạn bất kể cách nào mà bạn muốn. Việc duy nhất bạn cần phải giữ là để cho tay của bạn được thư giãn giải trí và tự nhiên. Đừng giữ khư khư ở bất kỳ vị trí nào. Bạn hoàn toàn có thể đặt tay bạn lên đầu gối như vậy. Hay bạn hoàn toàn có thể để tay bạn trên đùi. Hãy để tay bạn ở đó, một cách rất nhẹ nhàng .Bây giờ, hãy hít vào và thở ra một cách chánh niệm trong một vài phút .Hít vào một cách chánh niệm, thở ra một cách chánh niệm. Cảm nhận không khí. Vào. Ra .Không khí đi vào thì thoáng mát. Đi ra thì hơi ấm .Tâm trí của bạn long dong, tâm lý .Hãy chỉ quan sát những tâm lý đó. Rồi để chúng ra đi .Bây giờ, hãy quan tâm tới bất kể cảm nhận nào có được .Trên trán. Bất cứ cảm nhận nào mà bạn có được. Bức bối hay stress ?Trước hết, cảm nhận về điều đó. Rồi sau đó hãy để chúng ra đi một cách chậm rãi .Nếu bạn đang cau mày, bạn hoàn toàn có thể cảm nhận được sự stress ở đấy .Bây giờ, cảm nhận đôi mắt của bạn. Thư giãn mi mắt của bạn .Hãy buông bỏ mọi sự trấn áp trên đôi mắt của bạn .Di chuyển một cách chậm rãi xuống đôi môi của bạn .Giữ cho nó thật mềm mại và mượt mà và nhẹ nhàng .Bây giờ, chuyển dời đến những cơ hàm .Thả lỏng hàm của bạn. Cảm nhận hàm trở nên thư giãn giải trí hơn hoặc thướt tha hơn .Thả lỏng lưỡi .Họng. Hãy thư giãn giải trí. Chú ý xem nếu bạn hoàn toàn có thể cảm nhận bất kỳ sự căng thẳng mệt mỏi nào ở đó .Và giờ đây hãy để hàng loạt khuôn mặt thư giãn giải trí. Rất quyến rũ .Cảm nhận hàng loạt khuôn mặt .Mềm mại và thư giãn giải trí. Bạn sẽ cảm thấy rất dễ chịu và thoải mái khi khuôn mặt đã thư giãn giải trí. Bây giờ, chuyển sự quan tâm của bạn đến cổ và những cơ ở cổ .Hãy tìm một tư thế thích hợp để bạn hoàn toàn có thể được tự do hơn .Rà soát khuôn mặt, họng và cổ. Thư giãn .Bạn cảm thấy rất tự do trong đầu của bạn .Thư giãn những cơ cổ .Nếu bạn hoàn toàn có thể giữ cho khuôn mặt được thư giãn giải trí, sẽ rất thuận tiện để bạn giữ được hàng loạt khung hình thư giãn giải trí .Di chuyển đến vai. Thư giãn .Thả lỏng vai .Di chuyển xuống cánh tay bên phải, một cách chậm rãi .Cảm nhận một cách chậm rãi tổng thể mọi cảm xúc .Và hãy để những cảm xúc ra đi .Di chuyển đến đầu những ngón tay .Chậm rãi. Nhẹ nhàng .Bây giờ, đến cánh tay bên phải. Thật thư giãn giải trí .Bạn hoàn toàn có thể thấy rằng cảm nhận trên tay phải thật độc lạ. Nó trở nên ấm hơn. Nó khác so với tay bên trái. Và giờ đây hãy làm điều tựa như với tay bên trái .Di chuyển xuống tay bên trái một cách chậm rãi .Cảm nhận toàn bộ mọi cảm xúc, những cử động, những sự stress, sự ấm cúng .Bạn cảm nhận được tay của bạn ấm lên. Ấm và mềm .Nếu bạn hoàn toàn có thể giữ được khuôn mặt, vai, và tay được thư giãn giải trí, bạn sẽ cảm thấy rất thư giãn giải trí .Cảm nhận sự thư giãn giải trí đó. Suy nghĩ cứ đến và đi khỏi tâm lý của bạn .Bây giờ, đến phần ngực. Hãy quan tâm ở nơi ngực. Hít vào, thở ra .Các cử động phập phồng .Từ từ vận động và di chuyển xuống bụng .Bụng của bạn trở nên rất thướt tha .Hãy cảm nhận về điều đó .Hít vào. Thở ra .Di chuyển ra phía sau sống lưng .Bắt đầu từ vai, vận động và di chuyển chậm rãi xuống dọc theo sống lưng .Di chuyển tới mông .Cảm nhận bất kể điều gì xảy ra ở đó. Các cử động ? Nóng ? Áp lực ? Căng cứng ? Rồi sau cuối, hãy để toàn bộ những cảm xúc đó ra đi và thư giãn giải trí .Tiếp tục chuyển dời xuống một cách chậm rãi .Chân phải, đầu gối, bắp chân, bàn chân .Chân trái .Một cách chậm rãi, hãy cảm nhận sâu vào phía bên trong của những cơ. Cảm nhận bất kỳ điều gì hoàn toàn có thể ở đó .Đầu gối. Bạn có cảm nhận được bất kể cảm xúc nào ở đầu gối không ?Có bị căng cứng không ?Chậm rãi đi xuống bắp chân. Và sau đó là bàn chân .Vậy là xong phần thứ nhất. Bây giờ tất cả chúng ta đi tiếp sang phần thứ hai .Rà quét nhanh .Toàn bộ khuôn mặt. Chú ý vào hàng loạt khuôn mặt. Thư giãn .Cảm nhận bất kỳ cảm xúc nào ở đó. Mi mắt của bạn hoàn toàn có thể đang cử động .Cằm, lưỡi, môi, họng, cổ .Vai phải, tay phải. Hãy để những cảm nhận ra đi .Vai trái, tay trái, ngực .Bụng .Lưng. Mông .Cảm nhận bất kỳ cảm xúc nào ở đó .Có thể là nóng. Có thể là căng cứng. Có thể hơi buồn buồn .Các xung động .Chân phải .Cảm nhận hàng loạt chân phải .Chân trái .Bây giờ, hãy cảm nhận hàng loạt khung hình như thể một thể toàn vẹn .Ở một vài bộ phận, hoàn toàn có thể cảm nhận được nhiều cảm xúc hơn .Mặt. Vai. Tay. Chân. Toàn bộ khung hình .Rất bình yên. Rất yên bình .Đôi khi, cũng hoàn toàn có thể cảm nhận được cả cái tâm của bạn. Rất bình an, nhiều lúc là như vậy .Cảm nhận sự bình an trong tâm lý tươi mới này. Ngay cả khi điều đó chỉ xảy ra trong một vài giây ngắn ngủi .Đặc biệt chú ý mặt và tay. Giữ cho chúng thật nhẹ nhàng .Nếu tâm bị sao lãng, hãy thanh tra rà soát hàng loạt khung hình lại một lần nữa, một cách chậm rãi .[ Chuông kết thúc ]

Tôi kỳ vọng bạn đã có được một thời thiền tốt .
Nếu bạn thực hành thực tế đều đặn, sau một thời hạn, việc hành thiền trở nên rất thuận tiện. Chỉ trong một vài phút, khung hình và tâm lý của bạn sẽ trở nên rất tốt đẹp và bình an. Và sau đó, từ từ khung hình và tâm lý của bạn sẽ trở nên rất tỉnh táo. Bạn hoàn toàn có thể cảm nhận được những cảm xúc rất tinh xảo trong khung hình, khi những cảm xúc Open, những sự di dời, những xung động .
Và giờ đây tôi muốn những bạn đặt những câu hỏi về thời thiền vừa qua. Có câu hỏi nào không ?

Like this:

Like

Loading …

Source: https://vh2.com.vn
Category : Cơ Hội