Mất bình tĩnh, quên mất nội dung trình bày và cố gắng bắt trước người khác,… là những lỗi sai cơ bản khi nói trước đám đông. Để có được kỹ...
Nhiều người ôm giấc mơ giàu sang vài người ôm giấc mơ bình yên
Nhiều người ôm giấc mơ giàu sang vài người ôm giấc mơ bình yên. Và tôi biết…
Tôi đứng bên một mặt biển đầy trăng. Trong một phút giây bất chợt nào đó, chúng tôi, đều là những con sóng nhỏ lạc đến bờ biển này. Cùng trắng xóa, cùng ập vào bờ bãi, nhưng mỗi con sóng được hình thành từ một thời khắc khác, một cơn gió khác, những sự chuyển động khác…
Mỗi đứa đều là một hành tinh trên bờ biển.
Có vô số những nhánh cây, bông hoa được lũ còng gió vẽ lên trên cát khi tôi cúi xuống dưới chân mình. Ôi, nếu như biết cúi xuống chân mình, cũng thấy bao nhiêu đời sống đang hình thành, đang sôi động, đang trôi đi, đang biến mất…vô chừng kỳ diệu ở đó. Dưới trăng vàng lộng lẫy, mỗi ánh cát lân tinh nhỏ xíu dưới chân kia cũng lấp lánh một đời sống riêng. Chúng đều ôm chứa một số phận, đều mang một câu chuyện, một lịch sử, như mỗi chúng tôi đều mang chứa một nỗi niềm, một khao khát.
Tôi yêu cái vũ trụ nhỏ bé của tôi biết bao. Yêu cái câu chuyện, yêu cái lịch sử đã làm nên mình. Yêu sự tự do mà mình mang. Yêu những ngang tàng kiêu hãnh mình có và quyết không đánh đổi nó cho một cuộc đời nào khác…
Tôi ngồi bên một bức tường đổ. Nham vết gạch. Bức tường buồn. Ánh điện buồn. Ngọn gió buồn. Bóng cây đung đưa trên cánh cửa gỗ xanh trước mắt tôi kia cũng xiết bao nỗi buồn. Thế nhưng, trong góc phòng mà gió lùa tứ bề ấy, một ngọn nến đã được thắp lên.
Ngồi chụm đầu bên ánh nến, ngoài những con người đơn giản như tôi hay như Tân, còn có người đã quăng quật, thăng trầm, bao vùng đất, bao gió mưa đã qua trên gót chân phiêu lãng… Người thì với trái tim sôi trong ngực trẻ với bao nhiêu hoài bão, cất giọng hát run rẩy, mong manh. Bài hát thật trẻ, như thiền lại như thực. Những bông hoa mùi bình yên tỏa chút hương già.
Những giọt vang nồng ngấm trong tiếng ghi ta như thể cất lên bởi một cơn gió. Cái trần nhà bằng cót võng xuống theo vết mưa ẩm. Những ô ánh sáng cũ kỹ như thể chờ một con sẻ nào đó tìm về một ngày mưa gió. Những con sẻ bay về từ thẳm xa, khe khẽ run lên một niềm rét mướt…
Chỉ là một bóng nến thôi, mà bao ký ức, mà bao số phận, bao con người, bao hành tinh…đã chạm nhau như thế. Đã bình yên như thế, không còn nữa khoảng cách, không còn nữa giận hờn, xót xa, không còn nữa những đau đớn, hoang mang. Chỉ còn niềm bình yên và yêu thương ở lại. Chỉ âm nhạc ở lại…
Tôi cũng đã yêu biết bao cái khoảnh khắc ấy, cái khoảnh khắc của sự gặp gỡ, của tri âm…Tôi ngồi bên mặt hồ không một gợn gió. Cây bồ kết tây ven hồ in lên màu trời xám những chùm quả khô nâu giòn. Cả những cánh tay khẳng khiu của bàng mới nhú lộc.
Có những kỷ niệm êm đềm đã trôi qua nơi đây. Một bức vẽ chì than, một tường rêu phủ, hương sữa căng mọng, những giọt ghi ta chậm chảy, ánh điện lăn dài theo mặt sóng lặng, và mê mải là sương giăng… Tôi tưởng chừng chúng đã chìm dưới thẳm sâu lòng hồ, bữa nay chợt thấy tôi mà lặng ngắt trở về…
Khi lòng đã thôi xao động. Khi lòng đã như mặt hồ này, lắng sóng. Tôi chẳng biết mình nghĩ gì lúc này. Tôi cần gì phải nghĩ lúc này nhỉ. Cái gì đã qua rồi, hãy để nói trôi qua. Cảm tạ nó đã đến và góp mặt trong đời sống của ta một quãng, giúp ta buồn vui, thao thức, giúp ta khóc cười…
Và tôi đứng dậy, để biết mình phải sống cùng cả những yêu thương, những xa xót, cùng hội ngộ, cùng chi ly. Đó là những thứ làm nên tôi- mạnh mẽ của ngày mai, không gục ngã!
Source: https://vh2.com.vn
Category : Công Cộng