Networks Business Online Việt Nam & International VH2

Chúng ta bắt đầu lại nhé – Tiểu Nhi Nhi

Đăng ngày 17 February, 2023 bởi admin
Chương 1 – Anh làm gì vậy ? – Cô thấy rồi còn hỏi ? Bị quáng gà đột xuất hả ? Cô ta hiện tại là bồ của tôi, tôi nghĩ cô nên hiểu một người đàn ông thành công xuất sắc không hề thiếu ong bướm bên ngoài. – Vậy chúng ta ly hôn đi. – Cô nói cái gì ? – Tôi đã thỏa thuận hợp tác cùng anh, chúng ta ly hôn đi. – Cái gì ? Cô bị điên à ? – Anh không hiểu tiếng người sao ? Thôi được, nghe cho kĩ đây. Tôi sẽ gửi đơn ly hôn có chữ kí cho anh, đồ vật cũng sẽ thu dọn sau. Còn gì nữa không nhỉ ? À, yên tâm, anh khỏi lo chuyện gia tài, tôi không cần. Vậy nhé, chúc anh liên tục vui tươi. Cô mỉm cười chào anh, nụ cười bình thản như bản thân không phải người vợ 5 phút trước còn phát hiện chồng mình lăng nhăng với ả đàn bà khác. Bước khỏi căn nhà nơi hai người chung sống hơn 3 năm nay, cô cảm thấy mình đúng là điên, có người vợ nào bình tĩnh như cô không ? Thật không hiểu nổi bản thân nữa. Cô rảo bước, muốn mau chóng rời khỏi nơi này, đâu cũng được. Gia Hân thiếu kiên trì đứng chờ thang máy chầm chậm đếm ngược trên bảng điện tử. Từ hiên chạy vang lên tiếng bước chân ngày càng gần. Những bước chân quen thuộc đến nỗi không cần quay lại cũng hoàn toàn có thể nhận ra gia chủ của chúng. Cô mất bình tĩnh. Gã khốn này còn muốn thế nào nữa ? Người đàn ông đuổi tới cũng bực tức không kém : – Trương Gia Hân ! Cô muốn rối loạn gì hả ? Đàn ông thời đại này ai chẳng có vài ba người tình ở bên ngoài, có cần phải làm quá như vậy không ? – Những gì cần nói, đã nói hết, còn vướng mắc gì, anh hoàn toàn có thể nói với luật sư của tôi sau. Tôi kỳ vọng chúng ta hoàn toàn có thể chia tay nhau trong độc lập. – Gia Hân, cô có cần phải lãnh đạm thế không ? Chẳng lẽ, cô coi cuộc hôn nhân gia đình 3 năm qua của chúng ta là trò đùa sao ? – Triệt Hàn … anh nghĩ là tôi đang đùa sao ? Anh ta mới là người ngoại tình, nhưng trường hợp này sao giống cô mới là người tệ bạc vậy ? Hết chịu nổi thái độ của ông chồng đáng kính vài phút trước còn sẵn sàng chuẩn bị lăn lộn trên giường với người mẫu, cô bước về phía cầu thang. Kệ nó đi, 15 tầng chứ 20 tầng cô cũng không muốn nhìn mặt gã khốn kiếp này thêm khoảng thời gian ngắn nào nữa. Quả quyết quay đi, Gia Hân đi nhanh về phía thang bộ. Vừa dợm bước xuống cầu thang, hắn vội đuổi theo, còn hét to : – Cô đứng lại đó cho tôi, cô có nghe thấy không ? Trương Gia Hân ! ! ! ! – Anh nhỏ tiếng chút thôi, giờ nếu mọi chuyện lộ ra, người xấu mặt chẳng phải là anh sao ? Khuôn mặt Triệt Hàn trở nên khó coi cực điểm, anh muốn kéo người phụ nữ vô tình này lại, bằng mọi giá làm rõ mọi chuyện. Nghĩ là làm, anh dùng sức kéo cô lại, nhưng mất đà, va phải thành cầu thang. Chỉ có điều thành cầu thang cứ như vậy đổ theo người anh. Đầu óc trống rỗng, trước khi hiểu mọi chuyện, có một lực mạnh hơn kéo tay anh lại, hoán đổi vị trí hai người cho nhau … Gia Hân cũng không rõ tột cùng bản thân là ngu ngốc hay điên nữa, nhưng trước khi trí óc bắt kịp, khung hình cô đã phản ứng trước. Cô dùng rất là bình sinh kéo anh lại, thế vị trí của anh vài giây trước. Lực kéo quá mạnh làm tay cô rời khỏi tay áo anh … Thì ra cảm xúc rơi từ trên cao xuống là vậy, chỉ kịp cảm nhận thân thể va mạnh xuống nền đất cứng ngắc, quốc tế cũng tối dần, chỉ nghe thoang thoáng tiếng người gào to “ Gia Hân ! ! Gia Hân ! ! ” … Choàng mở mắt, Gia Hân thấy khung hình mình cứng đơ, đau ê ẩm, nằm trên ghế sô pha. Sô pha ư ? Chiếc ghế này ? Căn phòng này ? Sao cô lại ở đây ? Cô còn nhớ cảm xúc đau tới tắt thở lúc rơi xuống, vô cùng rõ ràng. Chẳng lẽ là mơ ? Căn nhà này 2 năm rồi cô chưa trở lại, nhưng đồ vật không có chút bụi nào. Chẳng lẽ … Nhìn tờ báo trên bàn, cô lặng người đi, ngày 22/11/2010. Đây là trùng sinh trong truyền thuyết thần thoại ư ? Gia Hân nhíu mày. Sao lại là ngày quái quỷ này chứ ? Chậm rãi vào Tolet, nhìn bản thân trong gương, Gia Hân năm 25 tuổi được phản chiếu rõ ràng. Hiện tại, cô đang khoác trên mình tang phục, thở dài, không nhầm lẫn gì nữa. Hôm nay là ngày người đàn ông tệ bạc đó ra đi. Đang trầm ngâm bỗng có tiếng gọi vọng tới : – Gia Hân, Gia Hân, con ở đâu rồi, ra phụ mẹ xách đồ vào ! Giọng nói thân thương ấy, đã bao lâu cô chưa được nghe rồi ? 2 năm ? Không đã gần 3 năm rồi cô chưa nghe lại giọng nói ấy. Mẹ ? Lao ra cửa, nhận thấy dáng gầy gầy của mẹ, Gia Hân cảm thấy body toàn thân chấn động. Đúng là bà ! Gia Hân ôm mẹ thật chặt. Hệt như trí nhớ của bản thân, mẹ cô vẫn rất gầy, luôn như vậy. Không kìm nổi nước mắt, Gia Hâ gục đầu vào vai bà, khóc như một đứa trẻ. Tiếng khóc của cô làm bà lúng túng, bà nói, trong giọng chứa chút vui mừng : – Con khóc vì người ông ấy sao ? Con tha thứ cho ba rồi hả ? – Không, chỉ là … Huhu – Con nhóc này, sao thời điểm ngày hôm nay lạ vậy ? Mẹ vừa ra chợ có một chút ít thôi mà. Làm gì như trời sập vậy ? – Mẹ đi lâu quá … – Cô lại làm gì có lỗi với bà già này phải không, mọi khi tôi gọi cô cũng đâu có về ? – Mọi hôm khác, thời điểm ngày hôm nay khác, mẹ cho con ôm mẹ thêm chút xíu nữa đi ạ. Trong lòng mẹ, Gia Hân cảm thấy an tĩnh khác thường. Trên đời này, nếu nói điều cô chắc như đinh nhất, chỉ hoàn toàn có thể là cô thương mẹ hơn bất kỳ ai trên đời. Cả cuộc sống trọn 30 năm, Gia Hân luôn sống nhạt nhòa, không chút điển hình nổi bật, thậm chí còn, khi cưới chồng, cô cũng nhàn nhạt, không rõ yêu ghét. Cô luôn lơ mơ về tình cảm, về cả tham vọng lẫn mong ước của bản thân. Chỉ có mẹ cô, bà là vật chứng duy nhất khiến cô cảm thấy bản thân không phải lãnh cảm, rằng cô có tình cảm. Nhưng ba năm trước, bà bỏ lại cô một mình, cô mất đi chỗ dựa lớn nhất trong cuộc sống mình. Từ đó, Gia Hân cũng sống mà không tìm được mục tiêu … Nhưng hiện tại, cô hoàn toàn có thể viết lại quá khứ. Sửa chữa mọi thứ, cũng không lo mất bà nữa, cũng không phải cưới …. Tại sao cô lại cứu hắn lúc đó, cô cũng không hiểu, thôi coi như trả ơn anh ta về cuộc hôn nhân gia đình ba năm trước cũng được. Một mùi hương quen thuộc từ trong nhà bếp bay ra, cắt dòng tâm lý của Gia Hân : – Vào ăn cơm đi con, mẹ sẵn sàng chuẩn bị xong rồi đó. Trong quá khứ, cô nhớ ngày hôm nay mẹ cô rất buồn, bà còn khóc tới rất khuya. Cũng phải, là ngày đưa tang người đàn ông đó. Năm 18 tuổi, bố cô công khai minh bạch đem người tình về nhà, nói với mẹ cô rằng tùy bà quyết định hành động, ông đã nín nhịn 20 năm rồi, giờ cô cũng đủ tuổi, không cần giấu giếm nữa, một mực muốn ly hôn. Không ngờ, mẹ cô bình tĩnh đưa ra thỏa thuận hợp tác, chờ cô học xong ĐH, có việc làm không thay đổi rồi ly hôn cũng không muộn. Bà sợ cô vì chuyện của họ mà Gia Hân không tìm được việc làm tốt. Về phần cha cô, trong khoảng chừng thời hạn này, ông làm gì bà cũng không quản, chỉ cần đừng quá lộ liễu làm ảnh hưởng tác động tới thanh danh mái ấm gia đình là được. Lúc cô rõ mọi chuyện cũng là năm cuối ĐH, khi người phụ nữ kia tìm tới cô. Không chịu nổi việc phải chung nhà với con người đen bạc kia, cô chuyển ra ngoài ở. Lúc đầu cô định ra ngoài cùng mẹ, nhưng bà nhất quyết không chịu. Sau này tâm sự bà từng nói với cô lo cho tương lai cô một phần, nhưng cũng có một phần nhỏ trong bà vì yêu nên muốn níu giữ người đàn ông đen bạc kia. Dù thế nào, cũng không hề đơn thuần nói buông là bỏ tình cảm gần 30 năm hai vợ chồng sống với nhau. Một người phụ nữ muốn níu kéo trái tim của một người đàn ông thật không đơn thuần. Nếu đã không muốn, cưỡng cầu cũng vô ích. Mẹ cô cũng không phải ngoại lệ. Không hiểu do số phận trêu đùa hay trời cao cũng không tha thứ, mà ngày ký vào đơn ly hôn cũng là ngày mà cha Gia Hân bị tai nạn đáng tiếc xe qua đời. Đám tang cũng đơn thuần, nên tổ chức triển khai luôn trong tuần đó. Về phần người đàn bà kia, cô cũng không rõ, mẹ cô nói bà muốn tự xử lý. Chuyện giữa bà, bố cô và người đàn bà kia, cô không nên xen vào. Cô cũng không phản đối. Hai năm sau đám tang đó, mẹ cô phát hiện bà bị ung thư. Trước khi mất bà chỉ có ước nguyện duy nhất là thấy Gia Hân không thay đổi. Quyết định cưới chồng tới nhanh như thế. Gặp mặt cũng vội vã. Anh không ngại, mái ấm gia đình vẫn luôn thúc giục chuyện lập mái ấm gia đình. Hai người chung mục tiêu, nên quyết định hành động cũng nhanh gọn. Chỉ gần 3 tháng từ lúc gặp mặt, cô cưới anh. Không tuần trăng mật, vì sau đám cưới, bệnh của mẹ cô bỗng chuyển biến theo khunh hướng xấu. Hai người dời lại tuần trăng mật. Sau đám tang của mẹ cô, cô cũng chẳng còn chăm sóc bản thân chưa có tuần trăng mật. Cho tới ngày đó … Cô luôn thấy khó hiểu sao mẹ mình hoàn toàn có thể vì yêu mà nín nhịn, mà níu kéo. Nhưng tới lượt cô, nghĩ lại cô càng cảm thấy mình còn xuất sắc hơn. Chết thay anh ta ư ? Chuyện tiếu lâm này không hề xảy ra được. Chắc chỉ là lòng trắc ẩn sau 3 năm làm vợ chồng mà thôi. Không thể có gì khác được. Gia Hân trấn tĩnh bản thân. Không nghĩ nhiều nữa, dù sao mai cô cũng nên đưa mẹ đi khám. Nếu chữa trị từ đầu, chắc như đinh sẽ có tác dụng tốt hơn, không hề bỏ phí thời hạn như vậy. Dù thế nào, cô cũng không muốn mất mẹ lần nữa, tối thiểu không phải vì căn bệnh quái ác đó. Bà còn phải tận hưởng phụng dưỡng của cô nữa chứ. Trương Ngọc thấy Gia Hân đùng một cái đòi bà đi khám cũng kinh ngạc, nhưng bị nài ép cả buổi nên sau cuối cũng quyết định hành động nghe lời con gái. Bà vẫn luôn thấy khỏe mạnh, chắc cũng không lo ngại gì nhiều. Ba tuần sau, khi trả tác dụng, bà mới thấy bản thân đã quá chủ quan. Bà mắc bệnh máu trắng, tiến trình đầu. Tuy bệnh nguy hại, nhưng tiến trình này, chỉ cần tích hợp phẫu thuật thay tủy sống cùng điều trị thuốc, tỉ lệ khỏi lên tới 60 %. Tuy điều trị rất khó khăn vất vả, nhưng bà còn muốn sống thật lâu cùng con gái, muốn tận mắt chứng kiến cô niềm hạnh phúc, thế cho nên Trương Ngọc nghe chuẩn đoán của bác sĩ mà thở phào nhẹ nhõm .

51Có bài mới Re: Chúng ta bắt đầu lại nhé – Điểm:

Đang tải Player đọc truyện…

Tốc độ đọc truyện: 0.90 x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

Đưa mẹ về nhà nghỉ, Gia Hân muốn hít thở không khí, đánh lạc hướng bản thân khỏi những suy nghĩ tiêu cực. Cô mặc bộ quần áo thể thao bó sát, màu ghi nhạt. Toàn bộ đường cong gợi cảm của người con gái tuổi 25 lộ ra trước mắt. Cũng may thời gian này cô dù làm việc nhiều, nhưng vẫn chăm sóc tốt bản thân. Cô nhớ một năm sau khi mẹ qua đời, cô thụt 15 ký, không còn chút thịt nào, nếu không cẩn thận có thể hù ma chết người trong đêm. Nghĩ tới đây cô thấy chồng mình ngoại tình cũng phải, mỗi ngày đều bị bộ dáng của cô dọa chết, chưa bỏ nhà đi là đã quá bản lĩnh rồi.

Hài lòng nhìn mình trong gương, Gia Hân bắt đầu so sánh. Bản thân cô hiện tại không tính là xinh đẹp, chỉ là thanh tú, khuôn mặt trái xoan hồng hồng, lông mi cong dài uốn lên nhẹ nhàng tôn lên đôi mắt màu gỗ đàn hương. Nếu có điều gì làm cô cảm thấy tự hào nhất trên khuôn mặt của mình thì chính là đôi mắt này. Nó có khả năng cuốn hút mọi ánh nhìn gặp nó trong giây lát, bạn cô từng nói với cô như vậy.

Lần này được sống lại tuổi 25, Gia Hân muốn chăm sóc bản thân thật tốt, vì cả mẹ nữa. Cô không muốn mẹ mình phải phiền lòng. Cuộc hôn nhân của cô thất bại, có lẽ, một phần là do sự lãnh cảm của cô. Đúng là mau hợp mau tan. Cô không muốn một đám cưới chớp nhoáng như vậy. Cô muốn thay đổi, muốn có một người chồng xứng đáng với bản thân.

Bên ngoài, một khuôn mặt quen thuộc đang chờ cô, chỉ có điều, đây hoàn toàn không phải người cô muốn gặp lúc này.

–          Gia Hân!  – Nguyên nhân của câu chuyện trùng sinh khó tin này không biết từ bao giờ đã đứng trước cửa nhà cô, khuôn mặt anh thoáng hiện ra nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy cô.

Cô ngạc nhiên nhìn Triệt Hàn. Phải 2 năm nữa cô mới gặp anh, mà đó là, nếu như cô đi xem mặt. Chẳng lẽ… anh ta cũng? Mà anh ta thật khéo, cô vừa hạ quyết tâm, liền có thể tới làm phiền được. Dù thế nào cũng không nên dây dưa nhiều với con người này.

–          Ừm…anh là? Thực xin lỗi dạo này nhà tôi nhiều chuyện, nên tôi cũng không được tập trung cho lắm. Cho hỏi anh từ công ty nào tới thắp hương cho ba tôi vậy? Hay là bà con họ hàng với ông?

–          Gia Hân, em thực sự không biết anh là ai sao?

–          Thực xin lỗi, nhưng tôi không có ấn tượng gì cả.

Khuôn mặt anh thoáng hiện lên vẻ ảo não thất vọng, Gia Hân có cảm giác tim mình nhói lên. Chắc tại ở trong nhà nhiều quá nên mệt mỏi, phải, nên là như thế.

–          Nếu anh muốn, ừm, có thể tới vào sáng mai được không? Hiện tại tôi đang định ra ngoài, mẹ tôi vừa đi nghỉ xong nên cũng không tiện lắm. – Gia Hân muốn xua đi cảm giác lạ lùng của mình, vội vàng đuổi khéo vị khách không mời mà tới này.

–          Mẹ em, bà vẫn ổn chứ? Nhà có chuyện như thế này, chắc bà buồn lắm. À, nhân tiện, nghe thì hơi kì, nhưng…có lẽ… em nên đưa bà đi khám toàn diện nhé… cũng không có gì đâu, chỉ là anh thấy những lúc thế này, mọi người không hay quan tâm tới sức khỏe, dễ suy sụp lắm.  

Gia Hân chợt cảm thấy trong lòng ấm áp. Anh quan tâm tới mẹ cô sao? Trong quá khứ, cô còn nhớ, ngày mẹ mất, anh nghe cô thông báo mà mặt không biến sắc, chỉ có lạnh lùng cùng băng giá. Hiện tại, anh lại khuyên cô đưa mẹ đi khám ư?

–          Gia Hân, em có thể nhìn kĩ lại anh lần nữa xem? Anh là Triệt Hàn đây, em thực sự không biết anh là ai sao? – Vừa hỏi, tay anh nắm chặt lấy cổ tay cô, đôi mâu quang màu đồng như hai xoáy nước sâu thẳm muốn hãm cô vào bên trong, như muốn gợi ra chút gì đó trong kí ức của cô.

Đến lúc này rồi mà anh ta vẫn còn hy vọng sao? Anh ta cũng có trí tưởng tượng tốt quá đi? Cảnh cô thấy trước lúc trùng sinh vẫn còn rõ mồn một? Quan điểm của anh khác cô, anh cần một người vợ có thể chịu đựng việc anh ngoại tình như cơm bữa, còn cô, một chút cũng không thể chấp nhận một người chồng giống người cha đã qua đời của mình. Mỉm cười hơi áy náy, diễn thật đạt vai thơ ngây tới cùng, cô một mực phủ nhận:

–          Tôi rất xin lỗi, nhưng tôi không có chút ấn tượng nào về anh hết. Chúng ta thực sự đã gặp nhau sao?

Tay Triệt Hàn dường như vô lực, từ từ buông thõng xuống. Anh nhìn cô lặng im không nói gì, không khí ngưng đọng giữa hai người. Gia Hân có cảm giác mình sẽ chết ngạt nếu còn tiếp tục duy trì bầu không khí đang đóng băng này

–          Nếu không có việc gì nữa, tôi xin phép đi trước. Chào anh.

Cô xoay người bước đi, đè nén cảm xúc muốn quay đầu lại. Chắc lúc trùng sinh bị va đầu vào đâu rồi, bản thân không thể có cảm tình với hạng đàn ông như vậy? Cô trở thành người mềm yếu tới mức chỉ cần một ánh nhìn của một kẻ xa lạ cũng khiến cô có cảm giác nhức nhối. Không phải, không thể nào. Lúc cô bắt gặp anh ta trên giường lăn lộn với người khác, cô đâu có cảm giác đau đớn? Đây chỉ là phản ứng bình thường thôi. Cô cảm thấy có lỗi vì quá lãnh cảm trong cuộc sống hôn nhân, làm họ tốn mất 3 năm để nhận ra, trong khi chỉ cần cô cho anh tự do ngay từ ngày mẹ cô qua đời, có lẽ hai người đã khác hiện tại.

Thực thì, níu kéo không phải vì cô mù mở. Từ lúc mẹ mất, cô có cảm giác như bị vây hãm trong vực sâu không đáy vậy, tối tăm, lạnh buốt. Mọi giác quan như dần rời bỏ cô. Đúng lúc ấy, cô cảm nhận được một luồng nhiệt vô cùng ấm áp bình yên nhẹ nhàng bao lấy mình. Đó không phải lần đầu anh ôm cô ngủ, nhưng chưa lần nào được ôn nhu, ấm áp như vậy. Giống như cô là trân bảo quý giá nhất trên đời này. Một đêm đó khắc sâu trong tiềm thức của cô. Cô sợ bản thân có thể rơi vào vực tối ấy một lần nữa. Lần đầu tiên từ lúc kết hôn tới giờ, cô muốn lợi dụng địa vị của mình kiếm chút bình an ngắn ngủi. Lợi dụng việc mình là vợ của anh mà độc chiếm anh. Nhưng sáng hôm sau, cảm nhận chỗ trống lạnh băng cạnh mình, lòng cô cũng nguội trở lại.

Người ta thường nói trong tình yêu không có sự vẹn nguyên, yêu là chấp nhận bị thương tổn. Trên đời này, cô chỉ tin tưởng duy nhất một loại tình yêu. Tình thân. Còn tình yêu nam nữ ư? Thứ xa xỉ đó coi như là cô không có phúc hưởng đi. Không phải cha mẹ cô là ví dụ sống động nhất cho thứ ảo giác đó sao? Mỉm cười, cô tiếp tục chạy bộ trên đường. Không phải là trước giờ cô chưa từng chạy bộ, nhưng lâu rồi chỉ ở trong nhà làm một cái xác vô hồn, cô có chút không quen. Mới chạy được một chút đã mệt nên cô ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.

Bầu trời trong xanh sâu hút không chút gợn mây, Gia Hân chợt cảm thấy thế giới này thật rộng lớn. Cô tự hỏi bản thân kiếp trước mình đã làm gì, nói chính xác hơn là ở cái tương lai kia cô có cái gì nhỉ. Cô còn định chia tay với Triệt Hàn cơ mà. Sau khi chia tay cô sẽ làm gì nhỉ? Lúc đó cô đã ở nhà làm nội trợ được 3 năm. Bỏ chồng, chắc cô cũng không thể lấp đầy được cái vỏ trống rỗng của bản thân trong nhiều năm.

Nhưng hiện tại cô muốn thay đổi! Học nấu ăn chuyên nghiệp cũng không phải là một ý tồi. Trước kia làm dịch thuật viên cô cũng từng dịch qua vài cuốn giáo trình của các đầu bếp chuyên nghiệp. Kĩ năng của họ hoàn toàn khác với nấu ăn thông thường. Giờ nhớ lại cô đột nhiên muốn học thử. Mẹ cô lúc điều trị hóa chất chắc sẽ rất cực, phải bồi bổ cho bà thật nhiều mới được.

Kiếp trước khi mẹ cô vào viện, cô chỉ có thể đứng bên nhìn mẹ mình nôn hết những thứ cô mua cũng như nấu tới. Lần này cô quyết tâm không lặp lại sai lầm nữa. Hóa trị khiến cho người bệnh cực khó chịu khi ăn. Mỗi lần nhìn mẹ cô khổ sở, Gia Hân cảm thấy lòng như cắt làm đôi. Cô phải cố gắng nghiên cứu nhiều hơn nữa để mẹ mình không phải vất vả như thế lần nữa.

Cũng nên tính tới công việc hiện tại của bản thân. Tuy lương của cô cùng tiền tiết kiệm của mẹ có thể miễn cưỡng trang trải được tiền viện phí ban đầu, nhưng dựa mãi vào tiền tiết kiệm cũng không ổn. Phải nghĩ cách để tăng thu nhập của mình. Trước đây, không phải Gia Hân không có cơ hội thăng tiến, nhưng bản thân lúc đó không có mục tiêu lại có bản tính ngại kèn cựa, tranh đấu nên vẫn luôn nấn ở lại phòng hành chính không chút tương lai.

Hiện tại không còn như vậy nữa, nghĩ về bản thân trước đây, cô thấy mình thật đáng sợ. Chắc bởi cô đang dùng thân xác của tuổi 25 đầy nhiệt huyết để nghĩ về những ngày tháng lãng phí mình nên cô không khỏi rùng mình. Cô không muốn trở thành một bộ xương khô không khát vọng. Cô muốn thay đổi.

Sau khi an bài cho mẹ trong viện xong xuôi, cô quay trở về với công việc của mình. Công việc ở phòng hành chính cũng không nhiều nên cũng chỉ mất một buổi sáng để tổng hợp báo cáo của nhân viên. Dù sao cô cũng làm trưởng phòng hành chính này 5 năm tròn. Cô là người duy nhất quyết tâm ở lại đây lâu tới thế. Phòng hành chính này chỉ như bước đà để mọi người có thể chuyển sang bộ phận khác khi vào công ty.

Tập đoàn Viễn Á nơi cô làm việc là một trong những công ty hàng đầu về phát triển sản phẩm điện tử trên thế giới. Công ty có hai bộ phận chính, một chuyên giải quyết các vấn đề pháp lý, quảng bá sản phẩm và công nghệ là bên tư vấn thị trường pháp luật, còn lại là bộ phận khoa học, chuyện nghiên cứu sáng chế. Bộ phận hành chính của công ty chỉ lo vài hạng mục giấy tờ cần thiết thủ tục trong công ty và tổng hợp lại báo cáo nhỏ lẻ của các bộ phận khác rồi đưa lên cho thư kí giám đốc.

Trong công ty không ít người thường mỉa mai bộ phận lo thủ tục này của cô tồn tại chỉ cho “có thủ tục”. Gia Hân cũng không phản đối lắm, bản thân cô cũng không hiểu bộ phận mình tồn tại vì cái gì. Đến mặt mũi giám đốc của công ty cô cũng không rõ. Trong các cuộc họp quan trọng, phòng hành chính chỉ lo nhiệm vụ chuẩn bị phòng, in ấn, mấy việc đó cô đều phân phó cho nhân viên dưới cấp làm, còn họp hành thì miễn. Bộ phận của cô cũng tương tự phòng bảo vệ vậy, cùng lắm chỉ hơn một chút là hàng quý phải làm báo cáo nộp cho thư kí giám đốc. Cơ hội duy nhất để gặp gỡ tổng giám đốc của cô là tới tiệc do cơ quan tổ chức. Mấu chốt là cô chưa bao giờ có hứng làm chuyện “dư thừa” đó. Chuyện nghe như đùa, nhưng sau năm năm làm việc, Gia Hân hoàn toàn không biết người đứng đầu tập đoàn Viễn Á là ai.

Giờ nghỉ trưa, cô quyết định dành thời gian tìm lớp học nấu ăn cũng như các món bổ dưỡng cho người đang tiến hành hóa trị. Nhìn đống tài liệu nhiều như nấm trên mạng, cô thở dài, không ngờ lại nhiều như vậy a. Đúng là thời đại công nghệ, không thể coi thường được. Có lẽ chiều nay khi tan làm, cô nên tới hỏi thẳng các bác sĩ thì hơn. Bỗng có tiếng nói vang lên sau lưng cô:

–          Thủ trưởng, chị đang định nghiên cứu làm ẩm thực gia ư? Không ngờ chị cũng có sở thích như vậy nha.

Thì ra là Mặc Giang, vừa chuyển vào công tác mấy tháng trước. Cô bé này vẫn chưa hiểu nhiều về cơ chế của công ty, nên tới giờ vẫn chưa có tâm lý nhấp nhổm muốn chuyển sang ban khác. Cô cũng không có ấn tượng nhiều, chỉ nhớ sau một năm làm ở chỗ cô có thuyên chuyển sang nơi khác.

–          Theo em thì chị nên có sở thích như thế nào? – Tâm trạng của cô hôm nay cũng thoải mái, cô cũng nên làm quen với mọi người chứ, đằng nào cũng làm việc cùng nhau mà.

–          Em nói chị đừng giận nhé, em thấy chị lúc nào cũng tập trung vào công việc nên nghĩ sở thích duy nhất của chị là công việc mà thôi. – Mặc Giang hơi bất ngờ trước câu trả lời của cô, cười cười đáp lại.

–          Vậy sao? Chị không nghĩ mọi người lại có ấn tượng như vậy về chị. – Cô cũng cười lại.

–          Không chỉ là với em thôi ạ, em nghe nói, cả khi công ty có tổ chức tiệc cho nhân viên chị cũng không tới.

–          Ừ, tại chị cũng không để ý.

–          Chị không biết ạ? Thế khi nào có hội họp em sẽ thông báo cho chị nhé ạ, à, thứ bảy tuần sau công ty tổ chức mừng 6 năm thành lập, chị đi nhé, hôm đấy tụi em sẽ qua nhà đón chị đi cùng với mọi người cho vui.

Không ngờ chỉ cần một câu của cô cũng khiến Mặc Giang tuôn một trào như vậy, cô đang ngạc nhiên chưa nói nên lời thì đã được Giang trả lời “hộ” rồi loan tin cho cả văn phòng luôn. Cô bé này đúng là…

Cô thở dài, bị cuốn theo nhịp chạy thần tốc của Mặc Giang mà quên mất trọng điểm, cô đâu có đồng ý đi tiệc của công ty tối thứ bảy. Với tốc độ của gió giật cấp 12, tin tức cô “tham gia dự tiệc” đã lan đi mọi ngóc ngách của công ty. Thói người khó đổi, luôn ưa buôn chuyện, lại có thêm công nghệ chắp cánh, không chỉ 10 ngựa mà mười vạn ngựa cũng không đuổi kịp. Ai kêu dân khoa học kiệm lời không biết nói chuyện chứ. Chỉ tới cuối ngày mọi người đều nhìn cô bằng con mắt khác. Khôn ba năm dại một giờ. Cô cảm thấy bản thân như một con gấu trong sở thú đang yên ổn sống trong hang bỗng một ngày bị người quản thú xua ra cho thiên hạ ngắm. Nghĩ tới đây cô bất giác rùng mình. Thôi kệ, coi như có cơ hội nhìn tổng giám đốc của mình một lần trong đời. Hình như kiếp trước cô không có duyên này thì phải.

Về tới nhà, cô bắt tay vào làm canh gà tần. Trong tất cả các món cô có thể làm, chỉ có món này làm cô cảm thấy tự tin nhất. Mẹ cô khi nào ăn món này cũng ăn thêm được một ít.

Mẹ cô luôn là người ủng hộ cô nấu nướng nhiệt thành nhất. Bà chưa bao giờ chối bỏ bất cứ thứ gì cô làm, kể cả lần đầu tiên cô tráng trứng, thành phẩm của cô giống than hơn trứng. Tuy nói rằng thứ cô làm không cho người thường ăn, bà vẫn không để sót một miếng nào trong đĩa. Cô hỏi bà, bà chỉ đáp lại “Mẹ không phải người thường, mẹ là mẹ con”. Bà là vậy, luôn kiên nhẫn từng chút một với cô, luôn ở bên động viên cô. Bà từng nói với cô rằng, dù cô có làm gì, cô vẫn là niềm tự hào lớn nhất của đời bà. Luôn tin tưởng cô nhiều tới nực cười. Một người mẹ như vậy sao ông trời nỡ đối xử với bà như thế chứ. Nghĩ tới đây nước mắt cô lặng lẽ rơi, cứ như vậy cho tới khi canh hầm xong tự bao giờ. Cô vào phòng tắm gạt nước mắt, trang điểm lại cho mắt đỡ sưng rồi tới bệnh viện.

Nhưng vừa ra tới cửa, cô lại gặp anh…

Chương 2 Đưa mẹ về nhà nghỉ, Gia Hân muốn hít thở không khí, đánh lạc hướng bản thân khỏi những tâm lý xấu đi. Cô mặc bộ quần áo thể thao bó sát, màu ghi nhạt. Toàn bộ đường cong quyến rũ của người con gái tuổi 25 lộ ra trước mắt. Cũng may thời hạn này cô dù thao tác nhiều, nhưng vẫn chăm nom tốt bản thân. Cô nhớ một năm sau khi mẹ qua đời, cô thụt 15 ký, không còn chút thịt nào, nếu không cẩn trọng hoàn toàn có thể hù ma chết người trong đêm. Nghĩ tới đây cô thấy chồng mình ngoại tình cũng phải, mỗi ngày đều bị bộ dáng của cô dọa chết, chưa bỏ nhà đi là đã quá bản lĩnh rồi. Hài lòng nhìn mình trong gương, Gia Hân bắt đầu so sánh. Bản thân cô hiện tại không tính là xinh đẹp, chỉ là thanh tú, khuôn mặt trái xoan hồng hồng, lông mi cong dài uốn lên nhẹ nhàng tôn lên đôi mắt màu gỗ đàn hương. Nếu có điều gì làm cô cảm thấy tự hào nhất trên khuôn mặt của mình thì chính là đôi mắt này. Nó có năng lực hấp dẫn mọi ánh nhìn gặp nó trong giây lát, bạn cô từng nói với cô như vậy. Lần này được sống lại tuổi 25, Gia Hân muốn chăm nom bản thân thật tốt, vì cả mẹ nữa. Cô không muốn mẹ mình phải lo ngại. Cuộc hôn nhân gia đình của cô thất bại, có lẽ rằng, một phần là do sự lãnh cảm của cô. Đúng là mau hợp mau tan. Cô không muốn một đám cưới chớp nhoáng như vậy. Cô muốn biến hóa, muốn có một người chồng xứng danh với bản thân. Bên ngoài, một khuôn mặt quen thuộc đang chờ cô, chỉ có điều, đây trọn vẹn không phải người cô muốn gặp lúc này. – Gia Hân ! – Nguyên nhân của câu truyện trùng sinh khó tin này không biết từ khi nào đã đứng trước cửa nhà cô, khuôn mặt anh thoáng hiện ra nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy cô. Cô quá bất ngờ nhìn Triệt Hàn. Phải 2 năm nữa cô mới gặp anh, mà đó là, nếu như cô đi xem mặt. Chẳng lẽ … anh ta cũng ? Mà anh ta thật khéo, cô vừa hạ quyết tâm, liền hoàn toàn có thể tới làm phiền được. Dù thế nào cũng không nên dây dưa nhiều với con người này. – Ừm … anh là ? Thực xin lỗi dạo này nhà tôi nhiều chuyện, nên tôi cũng không được tập trung chuyên sâu cho lắm. Cho hỏi anh từ công ty nào tới thắp hương cho ba tôi vậy ? Hay là bà con họ hàng với ông ? – Gia Hân, em thực sự không biết anh là ai sao ? – Thực xin lỗi, nhưng tôi không có ấn tượng gì cả. Khuôn mặt anh thoáng hiện lên vẻ ảo não tuyệt vọng, Gia Hân có cảm xúc tim mình nhói lên. Chắc tại ở trong nhà nhiều quá nên căng thẳng mệt mỏi, phải, nên là như vậy. – Nếu anh muốn, ừm, hoàn toàn có thể tới vào sáng mai được không ? Hiện tại tôi đang định ra ngoài, mẹ tôi vừa đi nghỉ xong nên cũng không tiện lắm. – Gia Hân muốn xua đi cảm xúc lạ lùng của mình, hấp tấp vội vàng đuổi khéo vị khách không mời mà tới này. – Mẹ em, bà vẫn ổn chứ ? Nhà có chuyện như thế này, chắc bà buồn lắm. À, nhân tiện, nghe thì hơi kì, nhưng … có lẽ rằng … em nên đưa bà đi khám tổng lực nhé … cũng không có gì đâu, chỉ là anh thấy những lúc thế này, mọi người không hay chăm sóc tới sức khỏe thể chất, dễ suy sụp lắm. Gia Hân chợt cảm thấy trong lòng ấm cúng. Anh chăm sóc tới mẹ cô sao ? Trong quá khứ, cô còn nhớ, ngày mẹ mất, anh nghe cô thông tin mà mặt không biến sắc, chỉ có lãnh đạm cùng băng giá. Hiện tại, anh lại khuyên cô đưa mẹ đi khám ư ? – Gia Hân, em hoàn toàn có thể nhìn kĩ lại anh lần nữa xem ? Anh là Triệt Hàn đây, em thực sự không biết anh là ai sao ? – Vừa hỏi, tay anh nắm chặt lấy cổ tay cô, đôi mâu quang màu đồng như hai xoáy nước sâu thẳm muốn hãm cô vào bên trong, như muốn gợi ra chút gì đó trong kí ức của cô. Đến lúc này rồi mà anh ta vẫn còn kỳ vọng sao ? Anh ta cũng có trí tưởng tượng tốt quá đi ? Cảnh cô thấy trước lúc trùng sinh vẫn còn rõ mồn một ? Quan điểm của anh khác cô, anh cần một người vợ hoàn toàn có thể chịu đựng việc anh ngoại tình như cơm bữa, còn cô, một chút ít cũng không hề gật đầu một người chồng giống người cha đã qua đời của mình. Mỉm cười hơi áy náy, diễn thật đạt vai thơ ngây tới cùng, cô một mực phủ nhận : – Tôi rất xin lỗi, nhưng tôi không có chút ấn tượng nào về anh hết. Chúng ta thực sự đã gặp nhau sao ? Tay Triệt Hàn có vẻ như vô lực, từ từ buông thõng xuống. Anh nhìn cô lặng im không nói gì, không khí ngưng đọng giữa hai người. Gia Hân có cảm xúc mình sẽ chết ngạt nếu còn liên tục duy trì bầu không khí đang ngừng hoạt động này – Nếu không có việc gì nữa, tôi xin phép đi trước. Chào anh. Cô xoay người bước tiến, đè nén cảm hứng muốn quay đầu lại. Chắc lúc trùng sinh bị va đầu vào đâu rồi, bản thân không hề có tình cảm với hạng đàn ông như vậy ? Cô trở thành người mềm yếu đến hơn cả chỉ cần một ánh nhìn của một kẻ lạ lẫm cũng khiến cô có cảm xúc nhức nhối. Không phải, không thể nào. Lúc cô phát hiện anh ta trên giường lăn lộn với người khác, cô đâu có cảm xúc đau đớn ? Đây chỉ là phản ứng thông thường thôi. Cô cảm thấy có lỗi vì quá lãnh cảm trong đời sống hôn nhân gia đình, làm họ tốn mất 3 năm để nhận ra, trong khi chỉ cần cô cho anh tự do ngay từ ngày mẹ cô qua đời, có lẽ rằng hai người đã khác hiện tại. Thực thì, níu kéo không phải vì cô mù mở. Từ lúc mẹ mất, cô có cảm xúc như bị vây hãm trong vực sâu không đáy vậy, tối tăm, lạnh buốt. Mọi giác quan như dần rời bỏ cô. Đúng lúc ấy, cô cảm nhận được một luồng nhiệt vô cùng ấm cúng bình yên nhẹ nhàng bao lấy mình. Đó không phải lần đầu anh ôm cô ngủ, nhưng chưa lần nào được ôn nhu, ấm cúng như vậy. Giống như cô là trân bảo quý giá nhất trên đời này. Một đêm đó khắc sâu trong tiềm thức của cô. Cô sợ bản thân hoàn toàn có thể rơi vào vực tối ấy một lần nữa. Lần tiên phong từ lúc kết hôn tới giờ, cô muốn tận dụng vị thế của mình kiếm chút bình an ngắn ngủi. Lợi dụng việc mình là vợ của anh mà độc chiếm anh. Nhưng sáng hôm sau, cảm nhận chỗ trống lạnh băng cạnh mình, lòng cô cũng nguội trở lại. Người ta thường nói trong tình yêu không có sự vẹn nguyên, yêu là gật đầu bị thương tổn. Trên đời này, cô chỉ tin yêu duy nhất một loại tình yêu. Tình thân. Còn tình yêu nam nữ ư ? Thứ xa xỉ đó coi như là cô không có phúc hưởng đi. Không phải cha mẹ cô là ví dụ sôi động nhất cho thứ ảo giác đó sao ? Mỉm cười, cô liên tục chạy bộ trên đường. Không phải là trước giờ cô chưa từng chạy bộ, nhưng lâu rồi chỉ ở trong nhà làm một cái xác vô hồn, cô có chút không quen. Mới chạy được một chút ít đã mệt nên cô ngồi xuống nghỉ ngơi một chút ít. Bầu trời trong xanh sâu hút không chút gợn mây, Gia Hân chợt cảm thấy quốc tế này thật to lớn. Cô tự hỏi bản thân kiếp trước mình đã làm gì, nói đúng mực hơn là ở cái tương lai kia cô có cái gì nhỉ. Cô còn định chia tay với Triệt Hàn cơ mà. Sau khi chia tay cô sẽ làm gì nhỉ ? Lúc đó cô đã ở nhà làm nội trợ được 3 năm. Bỏ chồng, chắc cô cũng không hề lấp đầy được cái vỏ trống rỗng của bản thân trong nhiều năm. Nhưng hiện tại cô muốn đổi khác ! Học nấu ăn chuyên nghiệp cũng không phải là một ý tồi. Trước kia làm dịch thuật viên cô cũng từng dịch qua vài cuốn giáo trình của những đầu bếp chuyên nghiệp. Kĩ năng của họ trọn vẹn khác với nấu ăn thường thì. Giờ nhớ lại cô đùng một cái muốn học thử. Mẹ cô lúc điều trị hóa chất chắc sẽ rất cực, phải bồi bổ cho bà thật nhiều mới được. Kiếp trước khi mẹ cô vào viện, cô chỉ hoàn toàn có thể đứng bên nhìn mẹ mình nôn hết những thứ cô mua cũng như nấu tới. Lần này cô quyết tâm không lặp lại sai lầm đáng tiếc nữa. Hóa trị khiến cho người bệnh cực không dễ chịu khi ăn. Mỗi lần nhìn mẹ cô khổ sở, Gia Hân cảm thấy lòng như cắt làm đôi. Cô phải nỗ lực nghiên cứu và điều tra nhiều hơn nữa để mẹ mình không phải khó khăn vất vả như vậy lần nữa. Cũng nên tính tới việc làm hiện tại của bản thân. Tuy lương của cô cùng tiền tiết kiệm ngân sách và chi phí của mẹ hoàn toàn có thể miễn cưỡng giàn trải được tiền viện phí bắt đầu, nhưng dựa mãi vào tiền tiết kiệm ngân sách và chi phí cũng không ổn. Phải nghĩ cách để tăng thu nhập của mình. Trước đây, không phải Gia Hân không có thời cơ thăng quan tiến chức, nhưng bản thân lúc đó không có tiềm năng lại có bản tính ngại kèn cựa, tranh đấu nên vẫn luôn nấn ở lại phòng hành chính không chút tương lai. Hiện tại không còn như vậy nữa, nghĩ về bản thân trước đây, cô thấy mình thật đáng sợ. Chắc bởi cô đang dùng thân xác của tuổi 25 đầy nhiệt huyết để nghĩ về những ngày tháng tiêu tốn lãng phí mình nên cô không khỏi rùng mình. Cô không muốn trở thành một bộ xương khô không khát vọng. Cô muốn đổi khác. Sau khi an bài cho mẹ trong viện xong xuôi, cô quay trở về với việc làm của mình. Công việc ở phòng hành chính cũng không nhiều nên cũng chỉ mất một buổi sáng để tổng hợp báo cáo giải trình của nhân viên cấp dưới. Dù sao cô cũng làm trưởng phòng hành chính này 5 năm tròn. Cô là người duy nhất quyết tâm ở lại đây lâu tới thế. Phòng hành chính này chỉ như bước đà để mọi người hoàn toàn có thể chuyển sang bộ phận khác khi vào công ty. Tập đoàn Viễn Á nơi cô thao tác là một trong những công ty số 1 về tăng trưởng mẫu sản phẩm điện tử trên quốc tế. Công ty có hai bộ phận chính, một chuyên xử lý những yếu tố pháp lý, tiếp thị mẫu sản phẩm và công nghệ tiên tiến là bên tư vấn thị trường pháp lý, còn lại là bộ phận khoa học, chuyện điều tra và nghiên cứu sáng tạo. Bộ phận hành chính của công ty chỉ lo vài hạng mục sách vở thiết yếu thủ tục trong công ty và tổng hợp lại báo cáo giải trình nhỏ lẻ của những bộ phận khác rồi đưa lên cho thư kí giám đốc. Trong công ty không ít người thường mỉa mai bộ phận lo thủ tục này của cô sống sót chỉ cho “ có thủ tục ”. Gia Hân cũng không phản đối lắm, bản thân cô cũng không hiểu bộ phận mình sống sót vì cái gì. Đến mặt mũi giám đốc của công ty cô cũng không rõ. Trong những cuộc họp quan trọng, phòng hành chính chỉ lo trách nhiệm sẵn sàng chuẩn bị phòng, in ấn, mấy việc đó cô đều phân phó cho nhân viên cấp dưới dưới cấp làm, còn họp hành thì miễn. Bộ phận của cô cũng tương tự như phòng bảo vệ vậy, cùng lắm chỉ hơn một chút ít là hàng quý phải làm báo cáo giải trình nộp cho thư kí giám đốc. Cơ hội duy nhất để gặp gỡ tổng giám đốc của cô là tới tiệc do cơ quan tổ chức triển khai. Mấu chốt là cô chưa khi nào có hứng làm chuyện “ dư thừa ” đó. Chuyện nghe như đùa, nhưng sau năm năm thao tác, Gia Hân trọn vẹn không biết người đứng đầu tập đoàn lớn Viễn Á là ai. Giờ nghỉ trưa, cô quyết định hành động dành thời hạn tìm lớp học nấu ăn cũng như những món bổ dưỡng cho người đang thực thi hóa trị. Nhìn đống tài liệu nhiều như nấm trên mạng, cô thở dài, không ngờ lại nhiều như vậy a. Đúng là thời đại công nghệ tiên tiến, không hề coi thường được. Có lẽ chiều nay khi tan làm, cô nên tới hỏi thẳng những bác sĩ thì hơn. Bỗng có lời nói vang lên sau sống lưng cô : – Thủ trưởng, chị đang định điều tra và nghiên cứu làm ẩm thực ăn uống gia ư ? Không ngờ chị cũng có sở trường thích nghi như vậy nha. Thì ra là Mặc Giang, vừa chuyển vào công tác làm việc mấy tháng trước. Cô bé này vẫn chưa hiểu nhiều về chính sách của công ty, nên tới giờ vẫn chưa có tâm ý nhấp nhổm muốn chuyển sang ban khác. Cô cũng không có ấn tượng nhiều, chỉ nhớ sau một năm làm ở chỗ cô có thuyên chuyển sang nơi khác. – Theo em thì chị nên có sở trường thích nghi như thế nào ? – Tâm trạng của cô ngày hôm nay cũng tự do, cô cũng nên làm quen với mọi người chứ, đằng nào cũng thao tác cùng nhau mà. – Em nói chị đừng giận nhé, em thấy chị khi nào cũng tập trung chuyên sâu vào việc làm nên nghĩ sở trường thích nghi duy nhất của chị là việc làm mà thôi. – Mặc Giang hơi giật mình trước câu vấn đáp của cô, cười cười đáp lại. – Vậy sao ? Chị không nghĩ mọi người lại có ấn tượng như vậy về chị. – Cô cũng cười lại. – Không chỉ là với em thôi ạ, em nghe nói, cả khi công ty có tổ chức triển khai tiệc cho nhân viên cấp dưới chị cũng không tới. – Ừ, tại chị cũng không chú ý. – Chị không biết ạ ? Thế khi nào có hội họp em sẽ thông tin cho chị nhé ạ, à, thứ bảy tuần sau công ty tổ chức triển khai mừng 6 năm xây dựng, chị đi nhé, hôm đấy tụi em sẽ qua nhà đón chị đi cùng với mọi người cho vui. Không ngờ chỉ cần một câu của cô cũng khiến Mặc Giang tuôn một trào như vậy, cô đang quá bất ngờ chưa nói nên lời thì đã được Giang vấn đáp “ hộ ” rồi loan tin cho cả văn phòng luôn. Cô bé này đúng là … Cô thở dài, bị cuốn theo nhịp chạy thần tốc của Mặc Giang mà quên mất trọng điểm, cô đâu có chấp thuận đồng ý đi tiệc của công ty tối thứ bảy. Với vận tốc của gió giật cấp 12, tin tức cô “ tham gia dự tiệc ” đã lan đi mọi ngóc ngách của công ty. Thói người khó đổi, luôn ưa buôn chuyện, lại có thêm công nghệ tiên tiến chắp cánh, không riêng gì 10 ngựa mà mười vạn ngựa cũng không đuổi kịp. Ai kêu dân khoa học kiệm lời không biết trò chuyện chứ. Chỉ tới cuối ngày mọi người đều nhìn cô bằng con mắt khác. Khôn ba năm dại một giờ. Cô cảm thấy bản thân như một con gấu trong sở thú đang yên ổn sống trong hang bỗng một ngày bị người quản thú xua ra cho thiên hạ ngắm. Nghĩ tới đây cô bất giác rùng mình. Thôi kệ, coi như có thời cơ nhìn tổng giám đốc của mình một lần trong đời. Hình như kiếp trước cô không có duyên này thì phải. Về tới nhà, cô bắt tay vào làm canh gà tần. Trong tổng thể những món cô hoàn toàn có thể làm, chỉ có món này làm cô cảm thấy tự tin nhất. Mẹ cô khi nào ăn món này cũng ăn thêm được một chút ít. Mẹ cô luôn là người ủng hộ cô nấu nướng nhiệt thành nhất. Bà chưa khi nào chối bỏ bất kỳ thứ gì cô làm, kể cả lần tiên phong cô tráng trứng, thành phẩm của cô giống than hơn trứng. Tuy nói rằng thứ cô làm không cho người thường ăn, bà vẫn không để sót một miếng nào trong đĩa. Cô hỏi bà, bà chỉ đáp lại “ Mẹ không phải người thường, mẹ là mẹ con ”. Bà là vậy, luôn kiên trì từng chút một với cô, luôn ở bên động viên cô. Bà từng nói với cô rằng, dù cô có làm gì, cô vẫn là niềm tự hào lớn nhất của đời bà. Luôn tin yêu cô nhiều tới nực cười. Một người mẹ như vậy sao ông trời nỡ đối xử với bà như thế chứ. Nghĩ tới đây nước mắt cô lặng lẽ rơi, cứ như vậy cho tới khi canh hầm xong tự khi nào. Cô vào phòng tắm gạt nước mắt, trang điểm lại cho mắt đỡ sưng rồi tới bệnh viện. Nhưng vừa ra tới cửa, cô lại gặp anh …

Đã sửa bởi Tiểu_Nhi_Nhi lúc 15.04.2015, 08 : 16, lần sửa thứ 2 .

Source: https://vh2.com.vn
Category : Cơ Hội