Networks Business Online Việt Nam & International VH2

[Bình luận] Dáng hình thanh âm

Đăng ngày 05 June, 2023 bởi admin

Tựa đề: Koe no Katachi | Dáng hình thanh âm

Đạo diễn: Yamada Naoko

Nhà sản xuất: Kyoto Animation

Thể loại: anime tình cảm học đường, chính kịch

Thời lượng: 130 phút

Thông tin khác:

  • Công chiếu lần đầu : 9/2016 tại Nhật Bản
  • Anime chuyển thể từ nguyên tác cùng tên của Yoshitoki Oima. Dáng hình thanh âm được thiết kế xây dựng trên chính những thưởng thức về một tuổi thơ bị bắt nạt của nữ tác giả .
  • Bộ phim nhận được đề cử “ Phim hoạt hình xuất sắc nhất ” tại Giải Viện Hàn lâm Nhật Bản lần thứ 40, thắng lợi tại Giải phê bình điện ảnh Nhật Bảnlần thứ 26 khuôn khổ phim hoạt hình, đề cử tại phần thưởng Liên hoan Nghệ thuật truyền thông online Nhật Bản lần thứ 20, và được Bộ Giáo dục đào tạo, Văn hóa, Thể thao, Khoa học và Công nghệ Nhật Bản khuyến nghị nên xem [ Tổng hợp theo Wikipedia ]. Điều đáng kể chính là Dáng hình thanh âm đã vượt mặt hiện tượng kỳ lạ Your name đang làm mưa làm gió tại Nhật cũng như trên toàn quốc tế sau kỷ nguyên Ghibli .

.
.

DÁNG HÌNH THANH ÂM

.

.
.
Lâu đài trên cát
.
.
.

[animevsub.com]-a-silent-voice,-the-shape-of-voice_d788b1c1798fbd79f1a56be5fa3048dc_big

.
.
.

Lưu ý: Bài viết không phải review nên sẽ chứa những thông tin liên quan trực tiếp đến nội dung của tác phẩm (gồm manga và anime).

.

Dáng hình thanh âm (từ đây viết tắt là DHTA) là tác phẩm kể về cuộc hành trình từ năm lớp 6 (năm cuối của bậc tiểu học ở Nhật) đến năm cuối cùng ở bậc cao trung của cậu nam sinh Ishida Shoya. Ishida mang một mặc cảm lớn trong lòng bắt nguồn từ những hành động bắt nạt cậu từng làm khi học tiểu học nhắm đến cô bé khiếm thính với nụ cười trong trẻo Nishimiya Shoko. Họ đã gặp lại nhau và bắt đầu thay đổi chính bản thân mình và những người xung quanh (người thân trong gia đình, bè bạn…). Về cơ bản, anime giữ vững cốt truyện căn bản của manga, có những cắt gọt nhất định để thu hẹp dung lượng từ 7 vol nguyên tác xuống 130 phút phim ảnh [Những cắt gọt đó phải kể đến giản lược những phân đoạn về tâm tư của từng thành viên trong nhóm bạn của IshidaNishimiya, việc làm phim và đẩy lễ trưởng thành lên sớm, hợp nhất với lễ hội trường]. Nội dung của DHTA chủ yếu được thể hiện qua điểm nhìn từ phía nam chính Ishida.

.
.

Về nguyên tác Dáng hình thanh âm

.

Dáng hình thanh âm lấy trọng tâm là quan hệ giữa IshidaNishimiya  – quan hệ giữa người đi bắt nạt và kẻ bị bắt nạt. Manga này được phát triển từ một one-shot trước đó của tác giả, lấy bối cảnh vỏn vẹn trong giai đoạn tiểu học và đẩy cao trào khi Ishida từ vị thế kẻ đi bắt nạt đột nhiên trở thành nạn nhân, đột nhiên phải nếm trải chính những điều kinh khủng như những gì Nishimiya từng hứng chịu. Cậu xúc động, cậu nhận ra điều gì đó khi được chứng kiến cảnh cô bé khiếm thính với giọng nói ngô nghê không tròn vành rõ chữ chừng như không hề bận tâm đến những điều quá quắt, độc ác cậu từng gây ra, Nishimiya vẫn đều đặn đến lớp thật sớm, lau bàn cho Ishida, chùi sạch những lời chửi rủa của những người mới cách đó mấy ngày vẫn là bạn bè mày tao chí tớ với cậu. Trong 7 vol được phát triển thêm từ nền one-shot kể trên, người đọc có thể được thấy cụ thể hơn những gì đã xảy ra trong tập thể lớp 6 đó, những gì xây dựng nên “tình yêu” giữa IshidaNishimiya khi họ học cấp 3.

.
Dáng hình thanh âm không phải tác phẩm duy nhất của Nhật đề cập đến vấn nạn bắt nạt ( ijime ) học đường. Ijime chỉ là một trong rất nhiều những mặt tối, gây ra những khủng hoảng cục bộ sâu rộng về mặt tâm ý trong xã hội Nhật. Ijime thuộc về một phần văn hóa truyền thống, truyền thống cuội nguồn ( hiểu hai khái niệm này ở nghĩa rộng nhất ) của xử sở ấy, là sự xấu xí, cay nghiệt được ngầm nuôi dưỡng, đồng thuận và thực hành thực tế ở văn phòng, ở quốc tế của những bà nội trợ, ở trường học, ở mọi nơi. Trong Doraemon hay Asari-chan, Hana yori dango hay Another … hoàn toàn có thể kẻ ra hàng chục tác phẩm cùng động chạm đến mặt tối này. Có khác chăng, ijime là bệ đỡ, là gút thắt quan trọng, là cái cớ của hàng loạt Dáng hình thanh âm chứ không phải một chiều cạnh ( lắm khi là phụ ) được đề cập đến ở những tác phẩm trước. Yoshitoki đã kể một cách trực diện, cay đắng, trung thực về ijime nên không kinh ngạc khi manga cũng như anime chuyển thể làm rúng động xã hội Nhật, làm họ một lần nữa phải nhìn thẳng vào yếu tố vốn sống sót dằng dai đằng đẵng từ lâu. Và bắt nạt học đường với sự biểu lộ chân thực, phong phú là điểm thành công xuất sắc, điểm sáng duy nhất của cả manga lẫn anime .
.
Đó cũng là khởi đầu của một loạt những chông chênh, huyễn hoặc khác của tác phẩm này .
.
.
Khi nào người ta tha thứ được cho nhau ?
.
Lỗi lầm lẫn sự đồng cảm chừng nào là đủ ?
.

Đó là điều tôi đã tự hỏi mình khi lê lết mệt mỏi qua những trang truyện lê thê, nhàn nhạt trộn lẫn một cách vụng về giữa sắc hồng và sắc xám. Từng hành động, từng lời nói mà Ishida cùng với những thành viên khác trong lớp làm với Nishimiya có lúc phản ánh sự ích kỉ, bồng bột của con trẻ, nhưng có lúc lại làm tôi liên tưởng đến Chúa ruồi, nhắc tôi đến cái nhân chi sơ tính bản ác tồn tại trong một cộng đồng non nớt không được quản lý và quan tâm đúng mức của người lớn.

.

Ngoài việc thể hiện thành công những gì đã thực sự diễn ra, không chỉ dừng lại ở nạn nhân đầu tiên là Nishimiya, nữ tác giả còn khắc họa được vòng xoáy tuyệt vọng của ijime khi nó ngấu nghiến những nạn nhân khác, bị vạch ra trần trụi cùng với sự phản bội. Đó là khi phải tìm ra kẻ chịu trách nhiệm cho vết thương, cho những chiếc máy trợ thính đắt tiền bị phá hỏng và sự chuyển trường của Nishimiya, Ishida bị đẩy ra làm tốt thí đưa đầu chịu báng. Cậu không oan nhưng cậu bị chính những người xung quanh tố cáo, vứt bỏ trong khi bản thân họ cũng không tốt đẹp gì hơn cậu. Họ là cô bạn ngồi sát gần Ueno, là lớp trưởng Kawai, là hai cậu chiến hữu, là chính thầy giáo chủ nhiệm. Họ hoặc chỉ đứng nhìn, hoặc ngấm ngầm hay lộ liễu hùa vào, cổ vũ trò bắt nạt của Ishida. Đó là trái đắng đầu đời, là bước ngoặt quan trọng đẩy Ishida vào vai của kẻ bị bắt nạt, bị hắt hủi ra lề xã hội.

.

Đó còn là Sahara, cô bé rụt rè nhưng lương thiện đã tình nguyện học thủ ngữ để nói chuyện với Nishimiya được dễ dàng hơn. Vì Sahara dám khác số đông nên cô trở thành mục tiêu đàm tiếu mới của chúng bạn. Sahara giả tạo, Sahara muốn trở thành con ngoan trò giỏi trong mắt thầy cô… Họ, lại họ nói ra những lời ấy và ép uổng cô bé đáng thương, yếu đuối phải chạy trốn bằng cách nghỉ học.

.

Đó là Ueno, cô bé phải lòng Ishida từ ngày thơ bé vì cậu thật ngầu, thật sôi nổi. Nhưng cũng chính Ueno ấy lại tham gia vào trò bắt nạt và cô lập Ishida, chỉ vì nếu cô không làm theo đám đông, cô sẽ là đích ngắm kế tiếp.

.

Đó là Kawai, cô lớp trưởng dễ thương như chính cái tên của mình. Cô gái xinh xắn nhưng giả tạo suốt mười mấy năm cuộc đời ấy đã bàng hoàng thế nào khi vô tình đọc được tin nhắn những người bạn cấp 3 nói về bản thân cô bằng những ngôn từ tệ hại. Họ ghét Kawai vì cô xinh đẹp, khéo léo lại học giỏi, hay vì đã ngứa mắt và chán ngán trò giả dối ẽo ợt kia? Không ai biết cả.

.

Đó là cô em gái của Nishimiya, bị bắt nạt vì là em ruột của một con bé điếc với kiểu nói năng không ai hiểu được.

.
Đó còn là trường hợp của cậu bạn béo mập, của cậu giai lông mày rậm …
.
Phải nói rằng với một toàn cảnh phức tạp, nhạy cảm nhưng đầy tiềm năng như vậy, nếu được giải quyết và xử lý bởi một tác giả chắc tay hơn, có cái nhìn thâm thúy lẫn trong thực tiễn hơn, có lẽ rằng DHTA sẽ là một tác phẩm xuất sắc thực sự chứ không phải một quy mô gấp giấy cosplay không đến nơi. Bởi, một khi đã khắc họa những tổn thương thâm thúy đến thế, cách xử lý theo kiểu quốc tế đại đồng hồng phấn tràn ngập, tất cả chúng ta lại làm bạn tốt của nhau ( mặc kệ bao nhiêu thương tổn sâu hoắm ) mà tác giả đưa ra trở thành một điều gì siêu thực, sống sượng và sáo rỗng. Tôi không phải người cố súy lối tâm lý khắc cốt ghi tâm những sai lầm đáng tiếc của người khác, nhất nhất không buông tha, không làm hòa. Nhưng người ta hoàn toàn có thể tha thứ cho nhau khi nào ? Chắc chắn không phải như những gì diễn ra một cách đơn tuyến trong DHTA .
.

Có nhiều ý kiến cho rằng Ishida đã trả giá cho những hành động cậu gây ra, trả giá từ ngày cậu bị bắt nạt ở trường tiểu học, thất bại trong việc có bạn bè thời sơ trung do bị đâm sau lưng bởi chính những người bạn cũ loan truyền việc xấu. Đến cao trung, cậu bé sôi nổi, gan dạ, bốc đồng thu mình lại, chỉ cắm cúi mà đi và gắn xấu X lên khuôn mặt tất cả những người cậu gặp. Cái đó liệu có được coi là nhân quả? Có thể. Nhưng với tôi, nó là vòng xoáy của ijime nhiều hơn, vì nhân – quả chỉ có giá trị khi người ta nhận ra mình phải trả giá cho những việc gây ra trong quá khứ. Ishida có nhận ra được hết những điều cậu giáng vào Nishimiya kinh khủng, ác nghiệt đến nhường nào hay không? Tôi nghĩ là không hoặc rất ít, khi cậu bé nằm đó, đơn độc trong sân trường và thấy mình đang trở thành một Nishimiya khác trong tay đám đông. Ishida lớn lên với ý thức về những gì mình-đã-mất-đi nhiều hơn là ý thức vì tội lỗi của mình. Cậu đánh mất niềm vui hòa mình vào một xã hội con người vì cái mác kẻ bắt-nạt người khác gán lên. Nguồn cơn của tất thảy những tan vỡ, mất mát ấy bắt nguồn từ cô gái Nishimiya và chỉ có thể giải quyết được bằng Nishimiya. Ishida từng chút một gán lên cho hình tượng của cô bé kì quặc kia quyền năng có thể giải bỏ những gánh nặng trong tâm hồn cậu, gánh nặng từ việc hình như mình đã làm gì không đúng, từ chính những bất hạnh vì cô độc của bản thân. Ishida học thủ ngữ, tiếp cận Nishimiya liệu đã bao giờ vì “xin lỗi”, vì “hối hận” – điều cậu không hề nói khi gặp lại cô. Cậu chỉ muốn có “bạn”, cậu chỉ cần phá bỏ được chướng ngại mà Nishimiya để lại, có khi cuộc sống vì thế sẽ thanh thản hơn.

.

Ueno nói đúng, tất cả bọn họ đều đang chơi trò đóng giả làm bạn của nhau. Chỉ khi làm “bạn”, mỗi người sẽ đạt được một mục đích riêng để thỏa mãn thói vị kỉ của mình.

.

Nishimiya được xây dựng nên như một cô gái trong sáng, chân thật, yếu đuối với một trái tim bao dung lỗi lầm của người khác, muốn làm bạn với tất cả mọi người (đến mức thánh nữ). Tôi không tài nào hiểu được tại sao trước một Ishida như thế, Nishimiya dù là thời tiểu học hay cao trung đều có thể nở một nụ cười rạng rỡ, đều nhất nhất muốn làm bạn với người đó. Không sợ hãi, không hận thù, không hoài nghi… Đó cũng chẳng giống người. Sự phẫn uất, phẫn nộ của Ueno trước nụ cười giả dối ra chiều mình vẫn ổn, ra chiều ôi đây là lỗi của mình, do sự tồn tại của mình nên mọi người mới đau khổ của Nishimiya có hợp lý không? Tôi cho là có bởi Nishimiya chỉ lo lắng ve vuốt bản thân, chỉ trớt quớt gom góp mọi bất hạnh là do mình. Một người không thực sự biết mình đã sai ở đâu, không biết thực chất cái gì đã rạn vỡ thì lời xin lỗi liệu có giá trị không?

.

Nishimiya không sai vì cô bị điếc. Cô chỉ sai khi chưa từng thực sự cố gắng hiểu hoàn cảnh của mình, hiểu tâm trạng lẫn tình cảnh của những người khác. Hoặc không, đó là sự hiểu biết rất hời hợt qua con mắt của một kẻ tự ám thị mình bị tật nguyền, mình không thấu tỏ được ai cả. Cuốn vở đưa ra, những hành động từ ngày thơ bé đến khi thành thiếu nữ, tất cả chỉ là sự bộc phát từ ham muốn của trẻ nhỏ muốn được thỏa mãn nhu cầu cần được ấp ủ của mình, không hơn.

.

Trước một đối tượng khiếm khuyết khả năng tự bảo vệ, người ta dễ nảy sinh lòng trắc ẩn, dễ đổ lỗi cho những kẻ dám ngược đãi. Nhưng ngay từ đầu, mầm mống bắt nạt chưa hề nảy sinh trong những cô cậu học sinh đó cho đến khi Nishimiya trở thành gánh nặng của tập thể lớp. Nên nhớ đến cả mối quan hệ khăng khít giữa nữ chính với bạn bè trong Một lít nước mắt cũng không thể duy trì sự cân bằng khi bệnh của cô trở nặng, khi cô kéo trì bước chân của người khác xuống. Mà đó còn là các học sinh cao trung, những người nhân cách lẫn nhận thức đã gần hoàn thiện.

.
“ Con người vốn là giống loài ích kỷ, đến cả làm việc tốt cũng chỉ để cho bản thân cảm thấy tự do. ”
.
Lời của Seishirou-san chưa khi nào sai và càng đúng hơn với DHTA .
.

Bạn bè không phải là những người sàn sàn tuổi nhau, ở bên nhau cười cười nói nói. Cậu béo đầu xù, cậu lông mày rậm đã bao giờ hiểu Ishida lẫn những thành viên khác hay chưa? Tại sao lại cố xây dựng một thứ giống như tình bạn với nền tảng dối lừa, căm ghét với KawaiUeno. Đó là chạy đuổi theo Utopia, không hơn, không kém. Những kẻ không thể sống được một mình, không thể sống nổi nếu như không có ai đó chung quanh để thừa nhận giá trị sự tồn tại của chính họ. Bạn bè, đáng nhẽ ra phải là mình và cậu, là chúng ta chứ không phải chỉ có cái tôi, chỉ vì tôi đơn độc quá, tôi muốn có ai đó có thật ở cạnh mình thay vì sự tưởng tượng xa vời. Với tôi, các nhân vật đã lựa chọn sự cộng sinh chứ không phải tình bạn.

.

Tác giả cố xây dựng sự đa chiều trong tương tác giữa các nhân vật phụ với cặp nhân vật chính nhưng thực tế chỉ mang lại một đống tanh bành, rối tinh và gượng ép. Các nhân vật phụ đông nhưng vừa kém duyên vừa thừa thãi. Họ cũng như nhân vật Ishida, độc thoại quá nhiều, tràn lan đại hải trong khi đáng lẽ cần được thể hiện bằng hành động, ánh mắt… – thứ ẩn ý nghệ thuật thuộc về bề sâu nếu qua tay một người vững nghề. Cái vỏ bên ngoài của tình bạn, niềm vui của Ishida ở công viên giải trí, đó là bong bóng xà phòng vỗ yên cảm xúc chứ không chữa lành, gây dựng điều gì thuộc về bề sâu. Trong tình cảnh đó, chỉ có tình bạn giữa SaharaUeno còn có phần nào hợp lý, bởi Ueno không xấu từ bản chất và vì Sahara dám thử vượt qua thói ác khẩu của cô gái tóc đen tính cách như sư tử Hà Đông.

.
Thật kinh ngạc, sửng sốt làm thế nào khi cậu lông mày rậm ôm ấp giấc mộng làm thầy giáo để dạy dỗ con của những kẻ từng bắt nạt cậu. Những tưởng cậu ta sẽ mang lại một lực tác động ảnh hưởng mới mẻ và lạ mắt lên diễn biến, nhưng không hề. Tác giả chỉ quẳng nhân vật ra đó và thêm một vài câu tuyên ngôn đầy hồng phấn, hoa và bác ái, thế thôi .
.

Không chỉ dừng lại ở ijime, tác giả còn ôm đồm vào tác phẩm của mình những vấn đề khác: tuyệt vọng đến nỗi muốn tự tử ở người trẻ, mâu thuẫn gia đình giữa mẹ và con cái, ẩn ý khi cháu của Ishida là con lai – đối tượng ưa thích cho trò ijime trong xã hội Nhật, sự lạnh lùng trong giáo dục và hậu quả, ước mơ của những cô cậu học trò trước ngưỡng của cuộc đời, tuyên ngôn cho tuổi trẻ, sự kì diệu của tình yêu khiến người ta thoát khỏi hôn mê… Tất cả những gì Nhật nhất, những khía cạnh đời thường nhất vốn được khai thác thành công trong truyện, manga, phim ảnh đều được đưa vào DHTA. Ý đồ ấy lộ liễu đến nỗi mỗi cao trào nhỏ như cảnh Nishimiya lau bàn cho Ishida, cảnh gặp gỡ lặp đi lặp lại ở cây cầu (biểu tượng của sự kết nối, gợi hình ảnh trò nhảy cầu hồi nhỏ của Ishida, những con cá koi…), cái chết của người bà, sự tức giận của người mẹ vốn xuất phát từ tình yêu quá nghiêm khắc, sự lưỡng lự đi Tokyo học nghề hay ở lại, đứa em gái muốn bảo vệ chị mình khỏi ham muốn tự tử… xuất hiện không hề gây ngạc nhiên. Nó rập khuôn như nó phải thế, một lối văn mẫu nhưng thiếu sự nhuần nhuyễn, làm chủ thực sự. Không cần đau khổ thét gào, không cần quằn quại trăn trở, không cần tên bay đạn lạc, khai thác một bối cảnh bình dị bản thân nó đã đủ hay rồi nếu xuất phát từ sự chân thật, từ những rung cảm thật sự kể cả khi nó xuất phát từ một hiện thực đau lòng. Đáng tiếc, DHTA lại thiếu chính chất kết dính này, đến nỗi nó là nồi lẩu cái gì cũng có nhưng chẳng cái gì có hương vị riêng. Thứ nữa, tác giả nghiệp dư trong việc phân bố thời lượng, xây dựng nhịp điệu nên khi dồn những thúc ép của tuổi trẻ khi phải chọn ngành nghề vào vol cuối, mọi thứ trở nên thật nực cười. Tôi cũng không hiểu ẩn ý khi cố thêm thắt việc ban giám khảo phê bình phim của cậu đầu xù vào làm gì? Để nói không ai hiểu được nỗi đau của người khác? Để lên án thói phê phán rỗng tuếch? Chẳng đi đến đâu dù là bi kịch hay hài hước.

.

Bộ phim còn đặt ra một dấu hỏi lớn cho vai trò của gia đình mà ở đây là hai người mẹ. Mẹ của Ishida quá người đời, đến mức vô tâm khi trước bao nhiêu việc lớn cô vẫn cư xử tưng tưng lạc quan một cách vô lối, vô cảm. Mẹ của Nishimiya ngược lại, bị đẩy đến thái cực cực đoan khi muốn cô con gái tật nguyền phải mạnh mẽ. Điều đó hợp lý nhưng cách thức thể hiện ra lại không hợp lý chút nào vì tác giả cố gồng mình lên để tạo mâu thuẫn cho mạch truyện hơn là thể hiện nhân vật như một con người có thực. Tại sao mẹ của Nishimiya hết lần này đến lần khác đưa con mình vào một ngôi trường của người bình thường thay vì vào trường dành cho người khuyết tật? Tại sao bà chừng như chỉ quan tâm đến Nishimiya và bỏ mặc cô em gái trong khi đa phần người ta sẽ đặt nhiều kì vọng ở đứa con lành lặn? Và cuối cùng, hai bà mẹ trở thành bạn vì những lý do không ai hiểu nổi. Tác giả luôn bộc lộ ham muốn đưa mọi thứ đến trạng thái phải thật hoàn mỹ nên ghép đôi tình cảm triệt để, thậm chí để cả anh rể người Brazil của Ishida xuất hiện (!).

.

Sự tự tử trong DHTA cũng là một việc đáng bàn. Tôi không cho tự tử là xấu, nói chung là vậy, vì mỗi người có những nỗi đau riêng và có người chọn tự giải thoát cho mình bằng cái chết. Nhưng, liệu tác giả đã thể hiện nội tâm nhân vật trong DHTA đủ để đưa đến hai sự tự tử bất thành hay chưa? Với tôi là chưa nên cả với Ishida lẫn Nishimiya, thứ đáng lẽ là cao trào hóa ra lại thành cái chết để bỏ trốn khỏi hiện thực mà họ chưa từng nghĩ đủ sâu xem vấn đề nằm ở đâu, vấn đề có thực sự gỡ bỏ được không vì cả hai chưa từng “nghe” người khác bao giờ. Cả hai đứa trẻ ấy đều cho rằng chỉ cần chết đi, mọi đau khổ của người xung quanh sẽ được gỡ bỏ. Nhưng họ ở đâu trong những mối quan hệ với người khác? Họ có biết điều đó hay không? Họ có hiểu mình không?

.
Dáng hình thanh âm tích lũy những nguyên vật liệu tốt nhất, theo sát một công thức chuẩn mực, nhưng thực tiễn lại không hề làm ra một món ăn ngón .
.
.

Về anime chuyển thể

.

7 vol nguyên tác là quá thừa thãi cho một nội dung không có gì để phải bôi ra dông dài đến vậy, nhưng vào phim lại thành quá ngắn để khắc họa những gì xảy ra trong đầu và tim của các nhân vật. Điều đó càng làm cho những bất ổn trong cốt truyện và phát triển tâm lý nhân vật thêm lộ liễu. Đã có nhiều lúc thái độ của Ishida hợp với một nhân vật nam vì phải lòng cô gái khiếm thính nên đi học thủ ngữ hơn là một người đang ân hận vì lầm lạc của mình. Cái cách cậu ào đến với người này rồi người khác, quyết định thay họ việc này hay việc kia như một kiểu khoán ruộng, cốt chỉ để được việc cho mình chứ chẳng hề nghĩ đến ai cả.

.

Điểm cộng đáng kể nhất của anime là tạo hình nhân vật, bối cảnh chỉn chu, mềm mại hơn manga. Nguyên tác nghiệp dư từ nội dung đến hình thức, rất hiếm những khung tranh đẹp và có ý nghĩa (như isis chỉ ấn tượng duy nhất với cảnh Ueno trên chiếc xe đạp). Để lấp đầy những đoạn thoại, những trường đoạn rất nông, đạo diễn chọn xây dựng những góc máy tả cảnh. Cảnh trong anime đẹp nhưng tràn lan, lặp đi lặp lại một vài lát cắt và nhất là không mang ý nghĩa biểu tượng – điều vốn không nên có ở một tác phẩm điện ảnh.

.
Với isis, DHTA là một phiên bản khác của sự thất bại mang tên Me before you. Dù là manga hay anime cũng chỉ là một tác phẩm thường thường bậc trung tụ họp những yếu tố thành công xuất sắc trong những tác phẩm khác nhưng lại không có điểm nào thực sự lóe lên thuyết phục ( ngoại trừ góc nhìn ijime ) xứng tầm với những ca tụng dành cho nó .
.
Dáng hình thanh âm là một tựa đề hay, có một chủ đề hứa hẹn nhưng thứ ngôn từ dùng để link người với người ( ở đây là người lành lặn và khuyết tật ) lại Open phù phiếm, nhạt nhòa trong cả manga lẫn anime. Đó cũng là một điều đáng tiếc khác .
.
.
.

Advertisement

Cài đặt chế độ riêng tư

Source: https://vh2.com.vn
Category : Đánh Giá