Hướng dẫn cách làm cơm cháy tương hột kho quẹt ngon đơn giản dễ làm Cơm cháy tương hột kho quẹt là món chay vô cùng thơm ngon. Cùng Bách...
Ẩm thực mẹ làm: Câu chuyện thăng trầm của người mẹ nông dân “chống lại cả thế giới” để có con
Nét hấp dẫn nhất và cũng gây tò mò nhất trong các clip của Ẩm thực mẹ làm chính là hình ảnh người mẹ, giản dị đấy, gần gũi đấy nhưng thoảng nét buồn và cô đơn. Đó cũng chính là lý do thôi thúc chúng tôi tìm đến thị trấn Hương Sơn, Thái Nguyên, nơi hai người sáng lập kênh Youtube này, cô Dương Thị Cường và con trai Đồng Văn Hùng sống, để tìm những câu trả lời.
Bạn đang đọc: Ẩm thực mẹ làm: Câu chuyện thăng trầm của người mẹ nông dân “chống lại cả thế giới” để có con
Cô Cường, người đàn bà tuổi 55 đội chiếc nón mê cũ mèm đón chúng tôi bằng một nụ cười hiền dịu nấp sau tấm khăn quấn quanh đầu, trùm kín mặt cho khỏi nắng. Hôm ấy ngày mùa, vừa thu hoạch lúa và lạc ở đồng về, cô đang tãi ra phơi cho được nắng .Nhà của cô Cường chẳng có nhiều của nả, tường nhà, mái ngói đều vương dấu thời hạn, căn nhà bếp nhỏ đầy bồ hóng nhưng ngăn nắp, tươm tất. Mảnh vườn xanh mướt bên cạnh, mơn mởn nào chuối, nào sung, mồng tơi, rau đay, rau ngót, sấu và na … Cảnh vật thanh thản, nhưng có gì đấy buồn buồn và đơn độc, giống như cảm xúc người ta hoàn toàn có thể ” đọc ” được trong những clip của ” Ẩm thực mẹ làm ” .Mới 55 tuổi, người ta ở phố còn đang nhảy đầm, đi du lịch tận hưởng, làm đẹp, nhưng cô Cường đã chớm già. Cả đời gắn bó với việc làm đồng áng khó khăn vất vả, một tay đồng áng, ruộng vườn, chăn lợn chăn gà, quán xuyến chuyện nhà cửa, cô cười ha ha tự giễu mình : ” Cô tuổi Rồng đấy. Người ta bảo tuổi Rồng là thành công xuất sắc rực rỡ tỏa nắng lắm nhưng mà chắc mình là rồng đất, là con giun đất thôi, nên chỉ quanh quẩn với đất mà sống, việc nặng việc nhẹ gì cũng đến tay ” .Người đàn bà ấy có con ở tuổi 32 – tuổi mà thời ấy và ở nông thôn, là tuổi ế chồng, là khi nếu chẳng có ai cưới thì người ta thường chọn cách sống một mình thui thủi cả đời. Cô Cường cũng chẳng có bóng đàn ông nào Open thực sự bên đời mình, nhưng cô có Hùng – có con trai, có niềm niềm hạnh phúc nhất đời của mình sát cánh .Người đàn bà mới chỉ 3 lần bước chân khỏi làng, 2 lần lên du lịch thăm quan Thành Phố Hà Nội, 1 lần đi Phú Yên du lịch cùng con vào năm ngoái, đã ” chiến đấu ” với cả quốc tế xung quanh mình, để có con, giữ con và nuôi con khôn lớn .” Thời đó không thoáng như giờ đây, làng xóm người ta xì xào, lời ra lời vào ác lắm, nhưng mình cứ im đi mà sống, giả điếc mà sống, coi như tai không nghe tiếng gì, ai nói thì họ tự nghe. Bà ngoại Hùng hồi ấy, biết cô có chửa cũng phản đối ghê lắm. Thôi thì cô cũng chỉ biết ngọt nhạt xin với cụ, rằng thôi giờ đây con cũng hơn 30 rồi, con xin mẹ, con chỉ đẻ 1 lần này thôi, sau này mẹ nằm xuống, con có người để nương dựa .Thế mà cụ vẫn cứ không ưng. Nhưng thôi kệ cụ, cụ là mẹ mình, có mắng mỏ thì cũng chẳng bỏ mình đi được. Còn với xóm giềng, mình cứ tĩnh mịch mà sống, mà thao tác, mà vươn lên để không ai khinh được mình, khinh được con mình cả ! ” – mắt đượm buồn, cô Cường nói về những ngày xa xăm hơn hai mươi năm về trước .Cứ thế, cô kể về những tháng ngày chống lại cả quốc tế để có con. Cô giữ bí hiểm về người đàn ông của mình, nhớ như in những tủi hờn mình đã trải qua nhưng tuyệt nhiên không có một chút ít hối hận, hụt hẫng gì trong lời lẽ .Khi sinh Hùng, cả nhà cả cửa cô chỉ có 30 ngàn đồng. Trừ 10 ngàn trả công cho bà đỡ, số tiền còn lại chỉ đủ mua một cái còng giò to và một cái bắp cải về ăn tu dưỡng ở cữ. Ăn hết ngần ấy cô chỉ còn cách lấy rau má, rau bọ mẩy ở đồi núi với rìa đường đê về luộc, hấp mà ăn cơm .Nhà khó khăn, khi sinh Hùng mấy tháng thì hè đến, không có điện, cô phải thức xuyên đêm quạt cho con, vì chỉ cần cô hơi lơi tay một tí thì con lại i ỉ khóc. Mãi sau đến tháng 8, ở xóm họ mách cho đi vay ngân hàng nhà nước, cô mới vay được 500 nghìn, mắc điện và mua cái quạt cây là hết nhẵn .Đã vậy, khi bé, Hùng còn hay nóng giãy. Lắm đêm cô Cường thức trắng, không dám ngủ vì chỉ sợ con chết mất. ” Năm Hùng hơn 1 tuổi, có lần cô phải đưa con đi viện vì sốt quá. Thế mà nó nhất định không ở, khóc ngằn ngặt đòi đi về, sau cuối cô cũng lại chịu nghe bác sĩ mắng mà trốn viện về. Mà sao bé tí mà nó đã nhất quyết, ghê gớm thế chứ ” – cô Cường chép miệng .Thế rồi lớn lên, thằng bé ” ghê gớm ” ấy của cô Cường lại hiền hậu, bị bọn trẻ ở trong làng trêu ghẹo, chặn đường bắt nạt, dọa đánh suốt mà không dám làm gì. Lắm hôm con đi học, mẹ bí mật đi theo rình trên đường, bắt quả tang bọn bắt nạt, mắng cho chúng một trận .Bao ngày cơ cực trong cuộc sống vừa làm mẹ vừa làm cha, vừa làm đàn bà vừa gánh vác chuyện đàn ông rồi cũng qua, và trong ngần ấy thời hạn, cô Cường không khi nào nghĩ đến việc phải cần có một người đàn ông nào bên cạnh. Cô có Hùng là niềm niềm hạnh phúc, an ủi duy nhất của mình. Thế nên hai mẹ con thân nhau lắm, có chuyện gì Hùng cũng kể, cũng khoe với mẹ .Đúng như cô Cường bảo, cô là ” rồng đất ” quanh quẩn với ruộng vườn đất đai. Người ta thấy đồng áng mỏi mệt nhưng cô mê hồn việc làm của mình. Cô không nói ra, nhưng cái cách cô kể chuyện về ruộng đồng, nông sản cho đến những câu truyện về 2 chú chó Lai – Mập, đàn lợn, lũ gà chất chứa biết bao tình yêu và sự gắn bó máu thịt của cô với mảnh đất mình sống .Con trai đi làm xa mấy năm ở TP Bắc Ninh rồi Thành Phố Hà Nội, mẹ mất, còn lại một mình cô Cường cứ thui thủi đồng áng một mình, quán xuyến nhà cửa một mình, ăn cơm cũng một mình. Một mình một mâm cơm, ngồi bên nào cũng lệch, cô coi lũ chó, đàn gà, bầy lợn làm bạn, gọi chúng âu yếm : ” Lai ơi ra đây, chị Mập đâu rồi, đi gọi Mập vào đây “, ” Ăn nhiều vào nhé rồi có sức cho con bú, chứ chục con nó rúc một lúc mà lười ăn thì tọp cả người đấy ” …Cô trò chuyện cả với những nhánh cây, cọng rau trong vườn, chăm chút chúng chỉ bằng nước lã và phân ủ thôi, giống như thời những cụ, cũng chẳng tận diệt bọ xít, sâu sia vì ” mình ăn cũng chia phần cho nó ăn cùng với “. Cô trăn trở vì dạo gần đây cua ốc, trai hến ngoài đồng vơi dần ; thoáng buồn vì nhiều người tầm tuổi cô bỏ ruộng không thích trồng cấy, vì bọn trẻ ở nông thôn giờ chả hiểu biết gì, chả thiết tha gì nghề nông nữa mà chỉ thích đi làm công ty cho nhàn …Cậu bé Hùng của cô cũng từng như thế. Hùng lớn lên bằng ruộng đồng, gánh lúa, vườn cây của mẹ, từ những món ăn đạm bạc mẹ nấu bằng ” cái chợ ” trong vườn, Hùng mát tay nuôi vật, trồng cây nhưng cũng không làm nông. Hùng ôm máy theo nghề nhiếp ảnh đã hơn 3 năm, và mới bước chân vào quốc tế Youtube gần 4 tháng. Chỉ khác là, ngoài những hợp đồng quay chụp theo nhu yếu của khách, quay trở lại với tâm hồn mình, chàng trai 23 tuổi chọn chủ đề nông thôn để kể chuyện trên Youtube .
Trước đây, Hùng từng được chú ý bởi những bộ ảnh chụp mẹ, chụp bà trong bối cảnh nông thôn, nhưng cảm thấy chưa đủ, Hùng thử nghiệm làm hẳn một kênh Youtube với ý tưởng rất hồn nhiên:
“Em làm ở Hà Nội, ít được về với mẹ, ăn cơm cùng mẹ, nên mỗi lần về nhà, em tranh thủ quay lại để làm kỷ niệm, phần để nguôi bớt nỗi nhớ nhà, nhớ mẹ, phần để dành cho tương lai sau này, để con cháu em nhìn thấy cảnh nhà, cảnh bà đã vất vả thế nào. Làm xong clip em up lên mạng, ai ngờ được mọi người đồng cảm và thích, nên em mới nghĩ ra ý tưởng lập kênh Youtube riêng.
Thú thật em không có khuynh hướng, cũng không có vạch đích tiềm năng từ đầu hay kỳ vọng sẽ kiếm được tiền từ Ẩm thực mẹ làm, mà chỉ muốn kể chuyện đời sống đời thường của mẹ thôi. Tất cả những clip đều không có ngữ cảnh hay dàn dựng gì, mà mẹ làm gì, nấu gì thì em ở bên cạnh quay thôi. Đó là những câu truyện thật của mẹ em, của người nông thôn trong đời sống thực ” .Xem ” Ẩm thực mẹ làm “, nhiều người nhận ra hơi hướm của một Youtuber ẩm thực khét tiếng Trung Quốc được rất nhiều người Việt mê hồn. Hùng cũng thừa nhận, trước đây cậu cũng hay xem clip của Lý Tử Thất và cũng được truyền cảm hứng từ nhân vật này. Hùng học tập một phần, đó là chăm chút tỉ mỉ trong hình ảnh. Trung bình, cậu quay rồi cắt dựng có khi 4 – 5 ngày mới xong được 1 video, vì làm để giữ kỷ niệm đẹp về mẹ, làm cho mình trước nhất nên phải gọn gàng .” Nhân vật chính ” trong kênh Youtube của Hùng thì mách : ” Em nó thuyết phục, bảo rằng mẹ cứ thao tác của mẹ giống như thông thường, con chỉ ở bên cạnh quay thôi. Ấy thế nhưng nó cũng cầu kỳ lắm. Vẫn là món ấy, quy trình việc ấy, nhưng mẹ thì làm ào ào, nhanh nhanh gọn chóng để có cơm ăn, còn con thì cứ kêu làm chậm hơn một tí .Lắm lúc mẹ làm gần xong, con chưa quay xong, lại phải làm chậm lại, hay làm lại để quay mới tức chứ. Mấy lần đang rang xào mà Hùng quay chậm, thức ăn suýt cháy, cô lại bực mình, không muốn làm nữa. Thế là Hùng lại năn nỉ, động viên. Thương con, cô lại nỗ lực ” .Trả lời vướng mắc của nhiều người theo dõi ” vặn vẹo ” sao bữa cơm của mẹ lại không tạo cảm xúc đầm ấm, sum vầy, Hùng nhỏ nhẹ san sẻ : ” Mẹ cũng có nhiều kiểu, nhiều phiên bản mẹ khác nhau, đâu phải người mẹ nào cũng có như mong muốn được sống gần con, được ăn cơm với con mỗi ngày. Ẩm thực mẹ làm kể lại câu truyện trong thực tiễn của mẹ em và cả những người mẹ đơn chiếc khác, đơn độc như vậy. Thực tế đời sống đã tạo nên câu truyện và sinh ra phong thái riêng của kênh là vậy ” .Sau vài năm làm ăn xa, Hùng đã quyết định hành động về lại Thái Nguyên sống với mẹ. Việc ở TP.HN, nếu có, cậu chạy lên rồi lại chạy về. Hùng bảo, về khởi nghiệp ở quê là một quyết định hành động liều ăn nhiều của mình. Về quê sống với mẹ, Hùng tiện việc làm Vlog, được ăn cơm mẹ nấu, được mẹ chăm chút đun nước cho tắm, giặt quần áo cho …, ” lãi ” cũng khá, nhưng cái lãi nhất đó chính là niềm vui của mẹ .Cô Cường thì ” tố ” cậu con trai mải làm đêm hôm, ngủ nghê thất thường, mách rằng trước mình có mỗi một mình thì nấu nướng đơn thuần lắm, cơm canh nhanh gọn, ăn xong nghỉ trưa một tí rồi làm tiếp, đến khuya lại đi băm rau lợn, nhưng giờ Hùng về làm Youtube, cô bận rộn hơn, làm quần quật suốt ngày, buổi trưa chả được chợp mắt …Nhưng nói thì nói vậy, cô cũng không giấu nổi niềm vui khi con về. Niềm vui của người mẹ rất đơn thuần, đó là đỡ được cảnh lủi thủi một mình, bữa cơm có người ngồi cùng, có người chuyện trò thủ thỉ, có người để chăm chút, đi làm đồng cũng có con và máy quay đi theo. Và như vậy, ” cuộc sống giờ đây mới thấy có tí niềm vui, còn trước giờ không thấy gì vui cả ” .” Cô không kỳ vọng gì việc mình nổi tiếng. Cho đến cùng, cô cũng chỉ là người dân quê thông thường thôi. Việc làm Youtube là do con thích thì mình chiều con thôi. Niềm vui lớn nhất khi làm kênh ” Ẩm thực mẹ làm ” là khi cô thấy mình và cảnh quê nhà trên clip cũng đẹp, được mọi người phản hồi, chăm sóc, thế là phấn khởi lắm. Chỉ mong sau này kênh tăng trưởng, con thành đạt là cô niềm hạnh phúc lắm rồi ” .Từ ngày kênh Youtube gây chú ý quan tâm, nhiều khách lạ, báo đài cũng về thăm nhà hai mẹ con. Lắm hôm mải tiếp khách, ngày mùa thì đang căng, cô Cường phải bỏ việc ngoài đồng, thuê người dỡ lạc hộ. Làng xóm cũng có người xì xào, cô chỉ bảo : ” Thôi thì ai nói gì kệ người ta, mình chỉ cười thôi, và cứ theo con, nó bảo thế nào thì mình làm thế ” .
Còn Hùng, đã đôi lúc cậu cũng gặp những bình luận cay đắng từ trên mạng xã hội, đặc biệt là khi kênh đã được bật chế độ kiếm tiền, người ta bảo Hùng đem mẹ ra để kinh doanh. Nhưng cũng giống mẹ, Hùng chọn cách im lặng và sống tiếp theo cách của mình thay vì đôi co với thiên hạ. Hùng tin rằng, việc cậu làm Youtube không làm mẹ vất vả hay ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của mẹ. Còn ai ghét, ai nói ra nói vào thì chịu, vì cậu không thể chiều lòng được tất cả mọi người.
” Dù kênh đã được bật chính sách kiếm tiền, nhưng em và mẹ cũng không bị áp lực đè nén gì nhiều về kinh tế tài chính. Em cũng đã nhận được 1 số ít lời mời quảng cáo, nhưng thú thực là không muốn nhận. Trước sau em vẫn muốn giữ khuynh hướng của mình, là kể câu truyện về mẹ, về đời sống ở nông thôn. Nếu sau này ai đó muốn bỏ tiền góp vốn đầu tư hoặc mua kênh, em cũng không thích, vì tính em không thích chung đụng, không muốn mình và mẹ làm thuê cho ai hoặc phải biến hóa vì áp lực đè nén kinh tế tài chính .Hai mẹ con em của mình sẽ đi chậm thôi, nhưng em tin là sẽ bền vững và kiên cố và có người theo dõi riêng. Có một điều chắc như đinh là em sẽ vẫn làm những clip sau tỉ mỉ và vô tư như vậy. Vì trên hết, kênh này là nơi lưu giữ những kỷ niệm của mẹ em, là lời cảm ơn của em đến mẹ – người mẹ khiến em tự hào vì đã sống một cuộc sống trong sáng, chắt chiu tần tảo để nuôi em đến ngày trưởng thành ” .Bài viết : Phong LinhẢnh : Sơn Tùngvideo : KingproThiết kế : BiTheo Trí Thức Trẻ
Source: https://vh2.com.vn
Category: Ẩm Thực