Đồ họa của Tech Insider cho thấy những lục địa sẽ hợp nhất thành một dải đất duy nhất trong vòng 250 triệu năm tới . Bạn đang đọc: Các...
Những Người Trông Nom Trái Đất – Tải xuống sách | 151-200 Các trang | FlipHTML5
No Text Content!
Xem thêm: Keanu Reeves – Wikipedia tiếng Việt
D: Họ có đông người hay không? P: (Tạm dừng) Tôi không chắc. Khoảng 4 hay 5 người, tôi nghĩ. D: Điều gì đã xảy ra sau đó? P: Tôi không thể để xe ở giữa đường. Và tôi nói rằng tôi không thể. Và họ nói rằng không sao. Thật kỳ lạ, bởi vì tôi không muốn bỏ xe ở giữa đường. Nhưng họ nói không sao. Vậy là tôi bỏ xe ở đó. (Dolores) Sự cố nhỏ này làm cho tôi thắc mắc. Thông thường khi gặp những trường hợp như thế này thì người ta sẽ tự động lái xe tấp vào lề đường cao tốc để tránh gây ra tai nạn. Trong trường hợp của Phil, anh từ chối lái xe tấp vào lề đường, và chiếc xe đã được để giữa đường cao tốc. Điều gì đã xảy ra với chiếc xe trong thời gian họ gặp gỡ? Nó sẽ không gây ra nguy hiểm giao thông sao? Hoặc ít nhất là cảnh sát sẽ để ý? Những sinh vật nhỏ nói rằng sẽ không có vấn đề. Họ có phương pháp để làm cho chiếc xe trở nên vô hình? Hoặc, nếu nghĩ theo một cách hài hước thì chiếc xe sẽ được nâng lên trên không khí và bị treo lơ lửng khỏi tầm nhìn của các xe ô tô khác? Hoặc thời gian đã được dừng lại, như vậy thì cho dù chiếc xe có nằm ở đâu cũng không quan trọng? Giả thuyết này sẽ mở được rộng trong cuốn sách khác của tôi “The Custodians”, kể về các trường hợp bắt cóc khác của người UFO. (Người dịch: cuốn sách “The Custodians” có các câu trả lời cho thắc mắc trên) Tại thời điểm này Phil tường thuật rằng anh đã rời khỏi xe, và được dẫn xuống con đường mòn bởi những sinh vật hiền hòa và rất chăm sóc. P: Chúng tôi đi đến chiếc phi thuyền không gian. Họ để tôi đi bộ. Nhưng họ … ôm và vuốt ve khi tôi đi. Họ đã trấn an tôi qua những cái vuốt ve của họ. Họ hướng dẫn tôi. Và tôi tiếp tục đi. Và họ hài lòng. (Dolores) Có một sự quen thuộc lạ lùng về chúng sinh nhỏ bé. Họ đối xử với Phil như thể họ đã quen biết anh từ lâu. Điều này xóa đi nỗi sợ hãi trong tâm trí của Phil. Kỳ lạ là Phil cảm thấy như thể anh và họ là những người bạn. Điều này đã khiến Phil bối rối khi anh cố phân tích nó sau này. D: Họ nói chuyện như thế nào? P: Không, họ không nói chuyện mà giống như là … cảm giác, cảm xúc. Tôi tự nhiên hiểu được họ nói gì. Có một… lối vào. Và chúng tôi bước qua lối vào đó. D: Giống như cầu thang? P: Không, giống như một cái cầu nối không có bậc thang. Và bên trong phi thuyền đầy đủ ánh sáng. Có một hành lang. Có vẻ như hành lang này chạy dọc theo vòng ngoài của chiếc phi thuyền. Các bức tường cong theo hình dáng của phi thuyền, hướng về phía trần nhà. Có ánh sáng ở khắp mọi nơi … nhưng ánh sáng tự nhiên mà có. Họ dường như đang đợi ai đó, hoặc tìm kiếm ai đó. Chúng tôi dừng lại ở đầu cầu. Và có một ai đó ở trong sảnh đường… phía bên phải của tôi. Họ có vẻ như là đang chuẩn bị làm gì đó. Có phòng điều khiển … bên trái của chiếc cầu nối. Tôi có thể nhìn thấy cửa sổ nhưng tôi không thể … tôi không hiểu gì về các thiết bị điều khiển. D: Bạn có thể mô tả những gì mà bạn thấy ở đó hay không? P: Tay vặn, cái gì đó giống như là tay vặn trên đầu các cây gậy trên bàn điều khiển. D: Có bất cứ cái gì khác hay không? P: (Tạm dừng, như thể đang nhìn) Tôi không chắc. Tôi không biết những gì tôi nhìn thấy có phải là thật hay không. D: Không sao. Chúng ta vẫn có thể nói về nó. P: Có vẻ như là một bản đồ của các sao. Có vẻ như họ sẽ cho tôi xem bản đồ của các sao. D: Họ sẽ đưa bạn vào phòng đó chứ? 150
P: Đó không phải là một căn phòng mà giống như một khu vực hành lang. Hành lang Nối liền với một khu vực. D: Chúng ta hãy quay lại … bạn nói bạn đang chờ đợi ai đó? Chúng ta hãy xem những gì sẽ xảy ra kế tiếp. P: (Thở dài) Tôi sợ, bởi vì tôi biết điều gì sẽ xảy ra. Và tôi không muốn nó xảy ra. D: Ý của bạn là gì, bạn biết điều gì sẽ xảy ra sao? P: Tôi biết họ sẽ làm gì. Tôi tự nhiên biết được. Tôi không thích những gì sẽ xảy ra. Tôi sợ … (tạm dừng) Phil rõ ràng đang chống cự và không muốn thừa nhận bất cứ điều gì sắp xảy ra. Bởi vì điều này làm phiền Phil nên tôi đã hướng dẫn anh rằng anh không cần phải đặt mình vào cảnh tượng đó, rằng anh ta có thể đứng ở bên ngoài quan sát những gì sẽ xảy ra và như vậy cảm xúc của anh sẽ không bị ảnh hưởng. Anh ta có lựa chọn đó nếu anh ta muốn. D: Họ đang chờ đợi ai? P: (Pause) Tôi nghĩ họ đang đợi tôi. (Thở dài) Tôi nghĩ tôi quyết định chấp nhận cho xong chuyện. Không biết tại sao tôi cảm thấy tôi không muốn làm cho họ thất vọng. Tôi dường như thích họ. Họ là … người tốt. Tôi thích cảm giác đó. Và họ nói tất cả sẽ không sao, cho nên… tôi nghĩ tôi có thể tiếp tục. D: Bạn nghĩ bạn có sự lựa chọn hay không? P: Tôi không biết. Tôi không muốn biết. D: Thôi được. Chúng ta hãy tiến về phía trước và xem chuyện gì sẽ xảy ra. Bây giờ thì bạn đi đến đâu rồi? P: Đi xuống sảnh và quẹo sang bên trái. Cửa thứ hai ở bên trái. Nó màu trắng, tất cả mọi thứ bên trong đều màu trắng. D: Bạn có thấy gì bên trong không? P: Vâng. (Tạm dừng, sau đó xúc động mạnh) Nó! Tôi thấy nó. Và tôi không thích nó. D: Nó là cái gì? P: Tôi không biết. Tôi không biết nó là gì. Tôi không biết nó là một sinh vật hay là một cái máy. Nhưng tôi không thích nó. D: Bạn có thể cho tôi biết nó trông như thế nào hay không? Có lẽ chúng ta có thể tìm hiểu ra nó là gì. P: Nó giống như là một món đồ mà cha tôi từng có trong văn phòng của ông ấy. (Cha của Phil là một nha sĩ) Đồ vật của cha tôi có một chân khoan mà ông đã sử dụng để khoan răng, trong quân đội. Nó có một cánh tay có thể vươn ra và cái khoan được gắn ở phần cuối của cánh tay đó. Và vật mà tôi đang nhìn thấy cũng giống như vậy. Nó tương tự. Nó có một cánh tay vươn ra xa, nhưng nó có thể làm được nhiều hơn thế. (Với sự e ngại.) Tôi không biết nó là một vật thể sống hay là một cái máy. Tôi nghĩ nó là một vật sống. D: Tại sao bạn nghĩ nó là vật sống? P: Tôi không biết, nhưng tôi không thích vẻ ngoài của nó. Tôi không biết nó là cái gì. Tôi không thích nhìn nó. Tôi không muốn xem! D: Không cần phải nhìn nếu như bạn không muốn. Bạn chỉ cần cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra. P: Tôi không biết. Tôi không xem. Tôi nằm xuống trên bàn. Bàn màu trắng… rất lạnh. Và họ yêu cầu tôi nằm xuống… Họ chỉ đơn giản là … Tôi tự nhiên biết và nằm trên bàn. Tôi đang nằm xấp trên bàn và vật thể này đang đi vào lưng của tôi. 151
D: Bạn có cảm giác được gì không? P: Vâng. Và tôi biết đó là lý do tại sao tôi ở đó. Để lấy một mẫu xét nghiệm. D: Mẫu xét nghiệm gì? P: Tôi không chắc. Lấy cái gì đó ở bên trong. Vật đó đi vào phía bên phải của lưng tôi. D: Bạn có cảm thấy đau không? P: Không, nó không đau. Nhưng tôi biết nó ở đó. Tôi có thể cảm giác được nó. Tôi không biết họ muốn làm gì, và tại sao? D: Cảm giác này ra sao? P: Tôi có thể cảm nhận được nó … nhưng nó không làm tôi đau, chỉ là không cảm thấy thoải mái. Tôi không thích nó. D: Có ai cho bạn biết họ đang làm gì không? P: Họ nói rằng sẽ ổn thôi. Không có vấn đề gì. Không cần lo lắng. Họ cần một mẫu để kiểm tra. Họ chỉ nói như thế. D: Tôi thắc mắc đó là mẫu xét nghiệm gì? P: Tôi không biết. Tôi không muốn biết …. Tôi không muốn làm điều này. Nhưng tôi làm. Bởi vì họ cần nó. D: Và họ không nói cho bạn biết họ cần nó để làm gì sao? P: Tôi không hỏi. Tôi không muốn biết. D: Bạn vẫn còn mặc quần áo hay không? P: Không. Họ đã cởi bỏ quần áo của tôi ở ngoài hành lang trước khi bước vào phòng. D: Bạn cảm thấy thế nào về điều đó? P: Điều đó không làm phiền tôi. Quần áo đó… chúng rất bẩn, ô nhiễm, không thể mang vào bên trong. Có thể mang vào bên trong tàu, nhưng không thể mang vào trong phòng. D: Điều gì xảy ra sau đó? P: Rất nhiều tình yêu thương. (Tạm dừng) Họ đã làm gì đó với đầu tôi. Tôi không nhớ là cái gì. Một số thiết bị áp suất, hoặc một loại… máy kích thích. Tôi không biết. Một loại năng lượng. (Không thể tin!) Họ xóa đi ý thức của tôi! Bằng cách nào đó, họ bỏ đi ý thức của tôi. Họ đang chỉ cho tôi cách làm sao họ có thể loại bỏ ý thức của một người ra khỏi cơ thể, và đặt nó trong một cái lọ. Như vậy thì họ có thể làm việc với cơ thể của một người mà không… làm hại đến ý thức của người đó. Và không cần phải lo lắng. Tôi không biết nó được làm như thế nào. (Đây có lẽ là cảm giác mà Phil miêu tả trong giấc mơ, về một ngón tay khổng lồ đẩy linh hồn anh ra khỏi cơ thể.) Nó giống như nói với tôi: \”Ở đây. Bạn ở đây. Bạn không có ở chỗ đó.\” Tôi vẫn cảm thấy áp lực … khi ở bên trong cái lọ. D: Bạn cảm thấy bạn đang ở trong cái lọ? P: Vâng, tôi ở trong cái lọ. Tôi không biết tại sao. D: Bạn có thể nhìn thấy cơ thể của bạn hay không? P: Vâng … trên bàn. Cái vật thể đó đang châm một cây kim bạc dài vào phía sau lưng tôi, và tôi không cảm giác được nó. Tôi không biết điều này đã được thực hiện như thế nào. Nó giống như cơ thể có cảm giác, nhưng ý thức thì không. Cơ thể nhớ được cảm giác đó, nhưng ý thức thì không nhớ. Chúng không phải cùng một thể. D: Họ có làm gì khác với cơ thể của bạn hay không? 152
P: Họ làm rất nhiều. Họ làm sạch cơ thể bằng một loại ánh sáng. Bức xạ nó với ánh sáng màu tím, giống như là tia cực tím để loại bỏ vi trùng. Sau đó kiểm tra thêm mắt, lưỡi, đôi tai. Họ kiểm tra rất nhiều nơi, họ đang tìm kiếm cái gì đó. Tôi cũng không biết nữa. DNA? Sử dụng … sử dụng … họ sử dụng DNA. D: Tại sao họ phải làm nhiều kiểm tra để sử dụng DNA? Giọng của Phil sau đó chuyển sang đầy phấn khích, sợ hãi, và trở nên một cách máy móc. Vào luc này, Phil rõ ràng là đang kết nối với dòng năng lượng cao hơn ở bên trong để tìm kiếm thông tin. Anh đã tách mình ra khỏi thế giới hiện tại và không bị cảm xúc ảnh hưởng. Bởi vì cảm giác này thoải mái hơn nên Phil ở trong trạng thái này lâu hơn. Tôi đã từng nhìn thấy anh làm điều này, vì vậy tôi biết những gì đang xảy ra. Anh tiếp tục giải thích về việc khám nghiệm. P: Họ kiểm tra khiếm khuyết. Kiểm tra những gì bất thường. Họ muốn tìm kiếm một mẫu vật tốt nhất. Để sử dụng cho việc tái tạo loài người… cho sự tái lập. D: Ý của bạn là gì? P: Sự lập lại lần thứ hai. Là vườn Địa Đàng thứ hai. Nhân loại thứ hai. Hay Sự Khởi Đầu mới. D: Trên Trái đất? P: Không, ở một nơi khác. Một Trái Đất khác, không phải nơi này. Họ cần các cơ thể. Họ cần nguồn gen để tạo dựng dân cư trên một hành tinh khác. Họ sẽ kết hợp các DNA theo hình thức mà họ mong muốn, để tạo nên dân cư trên một hành tinh khác. Để dọn nơi chốn cho những người còn sống sót sau khi Trái Đất thay đổi, nếu những người sống sót này chọn di chuyển đến nơi đó để sống. Và như vậy, sẽ có một môi trường mới quen thuộc với họ, và họ sẽ có một cơ thể rất giống với cơ thể của họ bây giờ, sau khi Trái Đất thay đổi. (Chuyện bên lề: mình có nghe một nguồn khác nói về việc những người còn sống sót sau này sẽ có một cơ thể mới bởi vì cơ thể bây giờ bị ô nhiểm quá nhiều rồi, sức khoẻ không tốt và cơ thể không bền, và nếu tiếp tục tu lên cũng không tiến bộ được xa.) D: Có ai đó nói với bạn điều này hay không, hay tự bạn biết được điều đó? P: Đây là kiến thức, miễn phí và có sẵn cho bất cứ ai muốn tìm hiểu. Không có quyền sở hữu. Nó có sẵn cho bất cứ ai chọn chấp nhận sự thật này. D: Tôi nghĩ bạn đã bắt được thông tin này từ tâm trí của họ (ý nói những người trên phi thuyền không gian). P: Đúng vậy, bởi vì họ ý thức được sứ mệnh của họ. Họ đang làm một bản thiết kế gen để tạo ra thân thể mới cho một hành tinh khác, cho những người chọn tái sinh ở đó, nơi có một môi trường sạch sẽ và không bị hủy hoại như tình trạng của Trái Đất tại thời điểm này. D: Có điều gì khác mà bạn có thể nói cho tôi biết không? P: (Tạm dừng) Họ làm một loại kiểm tra. Họ cạo. D: Họ cạo ở đâu? Những vị trí khác nhau trên cơ thể của bạn hay sao? P: Vâng. Bên trong cơ thể. Ở những nơi khác nhau. Vì những lý do khác nhau. Họ lấy mẫu xét nghiệm. D: Họ làm gì với những mẫu này? P: Họ nuôi trồng trong phòng thí nghiệm. Họ cần những mẫu xét nghiệm của các sinh vật đang sống trong cơ thể chúng ta bởi vì họ không muốn các sinh vật này trên hành tinh khác. Họ nghiên cứu chúng và sẽ quyết định loại nào giữ nguyên và loại nào thì bỏ đi. D: Bạn đang nói về vi khuẩn hoặc các hình thái vi mô sống đang ở trong cơ thể của chúng ta sao? 153
P: Vâng. Có một số tốt, một số không tốt. D: Hừm, tôi quên không nghĩ đến chuyện đó. Vậy thì khi họ tái tạo cơ thể, họ muốn chắc chắn rằng nó hoàn hảo? P: Vâng. Kiểm tra. Thăm dò. Xét nghiệm. Đo đạc. D: Bạn có biết ai đã bảo họ làm việc những việc này hay không? Họ có phải nghe theo bất kỳ mệnh lệnh nào hay không? P: Là toàn thể tâm trí. Ý thức thần giao cách cảm. Tất cả là một, một là tất cả. D: Nhưng bạn đã nói rằng bạn có cảm giác như bạn đang ở trong một cái lọ hay một cái thùng chứa gì đó? P: Đúng vậy. Đó là một phương thức loại bỏ ý thức để sự nhận thức được tách biệt khỏi cơ thể. Họ làm vậy để giảm bớt chấn thương. D: Vậy thì khi họ làm các động tác thăm dò, bạn sẽ không cảm giác được chúng? P: Đúng vậy. Không có nhiều cảm giác, hầu hết cảm giác được loại bỏ. D: Có phải đó là một cái lọ thật sự hay không? Tôi không biết rằng ý thức có thể được chứa trong một cái gì đó. Tôi nghĩ ý thức giống như một linh hồn, và nó không thể bị hạn chế. Bạn có thể giải thích thêm về nó không? P: Khá chính xác. Ý thức chỉ là một dạng năng lượng, và do đó nó có thể được chứa trong một từ trường năng lượng. Có thể giải thích như thế này, một chỗ chứa được xây dựng với kích thước và các yếu tố năng lượng thích hợp. Nó có một chức năng nuôi dưỡng, duy trì, và gây tê ý thức nhằm ngăn chận sự chấn thương. Nó không phải là một dụng cụ chứa bằng thủy tinh giống như của chiều không gian thứ ba. Tuy nhiên, nó cũng giống như một thùng chứa vậy. D: Vậy, đại khái là bây giờ bạn đã được mang ra khỏi cơ thể, và bạn sẽ không bị ảnh hưởng nhiều, bạn có thể nhìn thấy những người nhỏ bé này rõ ràng hơn không? P: Có thể. D: Bạn có thể miêu tả về họ với tôi hay không? Phil bây giờ đã được tách ra khỏi thế giới này và hoàn toàn không có xúc cảm, vì vậy anh có thể tường thuật một cách khách quan. P: Họ có đôi mắt hình quả hạnh rất to, hơi xết lên. Da của họ màu xám, hơi thô ráp, mặc dù vậy bàn tay của họ rất mềm mại. Khi họ chạm tay vào tôi thì cảm giác rất mềm mại và làm cho tôi rất yên tâm, không lạnh lẽo như tôi cảm giác lúc ban đầu. Bề ngoài của họ có vẻ như rất lạnh lùng, nhưng sự thật thì không phải như thế. D: Các đặc điểm khác của họ như thế nào? P: Xương gò má cao. Khuôn mặt hình tam giác, phần hẹp ở dưới cằm, nhưng không thấy quá khác thường. D: Họ có miệng hay mũi không? P: Một cái miệng nhỏ. Hầu như không có môi, chỉ là một đường viền. Những đặc điểm trên khuôn mặt của họ không có gì đặc sắc, nhưng tình thương lòng từ bi của họ lại nổi bật. D: Họ có hai tai hay không? P: Không, chỉ có 2 cái … lỗ tai. D: Họ có mặc quần áo gì không? P: Vâng, là đồng phục màu xanh đậm … giống như bộ đồ của phi hành gia và có gắng một cái phù hiệu. Tôi không chắc cái phù hiệu này trông như thế nào nữa. 154
D: Phù hiệu này gắng ở đâu? P: Ngực trái. D: Nó có lớn lắm không? P: Không. Kịch cỡ giống như tiêu chuẩn của chúng ta vậy. D: Bạn có thể vẽ lại huy hiệu đó không? P: Tôi không chắc. Nó không có những đặc điểm để có thể vẽ lại dễ dàng. Nó rất trừu tượng. Có thể vẽ được. Rất khó khăn, nhưng có thể vẽ được. Tôi đã hướng dẫn Phil ghi nhớ những gì anh trông thấy để anh có thể cố gắng vẽ nó ra cho tôi khi anh ta thức tỉnh. Nếu không có sự hướng dẫn này thì chi tiết sẽ bị quên đi. Nhưng sau khi thức tỉnh, Phil cảm thấy huy hiệu khó vẽ vì nó quá trừu tượng. Anh ấy hoàn toàn không hài lòng với những nỗ lực của mình, và nói rằng thiết kế đó có sự chuyển động hướng lên trên. Khi anh nghiên cứu bản vẽ thì anh đã ngạc nhiên trước sự tương đồng của nó với thiết kế của thai nhi. Tôi thắc mắc không biết 2 điều này có bất kỳ liên kết nào với nhau hay không? D: Họ đều mặc cùng một loại đồng phục và có cùng một cái phù hiệu sao? P: (Tạm dừng, giống như đang nhìn) Theo tôi thấy thì nó có điểm khác nhau. không giống nhau. D: Bạn nghĩ gì về vật thể đó? (cái vật châm kim vô lưng của Phil) P: Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến, ngay cả khi tôi tưởng tượng cũng không biết vật thể này làm bằng vật liệu gì nữa. Nó có vẻ như là một cái máy sống. Một cái máy có sự sống. Đúng rồi! Nó có sự sống … nhưng đó là một cái máy. Tôi không biết nó là cái gì. D: Nó có ý thức không? P: Không có nhận thức giống như chúng ta. Không có ý muốn như chúng ta. Nó không có một nhân cách. Nhưng nó đang sống. Nó nghe theo mệnh lệnh. Nó biết phải làm gì, và biết đi đâu. Nó biết nó cần tìm kiếm cái gì. Và nó biết khi nào cần tìm những gì nó muốn tìm. D: Nó có thể di chuyển không? P: Vâng, nó tự đi. Tôi biết nó sống vì nó đúng là vật thể sống. Tôi không thích nó. D: Nó có bất kỳ phụ kiện nào khác ngoài những gì mà bạn đã thấy hay không? P: Tôi không biết. Tôi không muốn nhìn kỹ nó. D: Được rồi. Bạn không cần phải nhìn kỹ. Bạn đã nói với tôi nhiều lần. P: Tôi cảm nhận nó nhiều hơn tôi nhìn nó, bởi vì tôi không muốn nhìn vào nó. D: Được rồi. Bạn không cần phải nhìn. Bạn có nghĩ rằng loại chuyện này đã đã xảy ra với bạn trước đây hay không, hay đây lần đầu tiên? P: (Thở dài) Nhiều lần khác, ở các kiếp khác. Nhưng là lần đầu tiên ở kiếp này. Sự kêt nối với dòng năng lượng cao hơn đã được rút đi và Phil trở lại với tiềm thức của mình. Tôi rất dễ dàng nhận ra được sự khác biệt, bởi vì khi Phil tách ra khỏi tiềm thức và truy cập vào dòng năng lượng bên trong thì có thể truy cập được nhiều thông tin hơn, trong khi bây giờ Phil nói chuyện có nhiều cảm xúc và rất giống như một người bình thường. D: Sở dĩ tôi hỏi là bởi vì bạn biết trước những gì sắp xảy ra và vì vậy bạn đã không muốn đi vào phi thuyền. P: Tôi ý thức được họ là ai và họ làm gì, và tại sao xảy ra… D: Vây, chuyện gì đã xảy ra? Chuyện này đã diễn ra khoảng một thời gian rồi? P: Không, không lâu. Khó nói. Không có thời gian rõ ràng. Nói là phải nhớ, sau đó lại quên. Về nhà rồi quên. Không nhớ nổi. 155
D: Họ nói với bạn rằng bạn sẽ nhớ những gi đã xảy ra? P: Không, họ bảo tôi quên. D: Họ bảo bạn quên tất cả về nó? Vậy, ý thức của bạn vẫn còn tách rời hay sao? P: Tôi không biết. Tôi không biết tôi ở đâu. Tôi không biết. D: Bạn có nói rằng họ đã chỉ cho bạn một cái gì đó trong phòng điều khien? P: Bản đồ các sao. Họ chỉ cho tôi địa điểm của hành tinh mới. Nơi mà chúng ta sẽ đi đến. D: Ý của bạn là gì? Nơi mà bạn sẽ đi, hay ý bạn là gì? P: Vâng. Trong kiếp này. Chiều không gian thứ 3. Cơ thể này. Sẽ đi cùng với nhiều người khác. Di chuyển. Đi đến nhà mới. Nhà mới. (Giọng nói nghe rất hài lòng) D: Bản đồ này được gắng ở trên tường hay sao? P: Không. Bản đồ là hình ảnh phản chiếu 3 chiều (Hologram – xem ví dụ trong hình). Tôi không biết hành tinh đó ở đâu. Ở một nơi nào đó. Tôi có thể nhìn thấy Mặt Trời mới…. là mặt trời khác… không phải mới. Thấy các dạng sống khác. D: Bạn nghĩ có thể vẽ một phần của bản đồ cho tôi được không? P: Không, tôi không biết gì về nó. Tôi không biết nó ở đâu. Không biết chúng tôi sẽ đi đâu. Tại sao? Khi nào? Hoàn toàn không biết. D: Bản đồ đó trông như thế nào? P: Có các hành tinh… giống như những quả bóng nhỏ, và ánh sáng. Tôi không biết diễn tả như thế nào. Tôi chưa bao giờ ở trong không gian trước đây cho nên tôi không rõ nó ở nơi nào. D: Không có hình mẫu nào để bạn có thể dựa vào và vẽ ra hay sao? P: Họ biết. Họ biết. Họ giảng giải cho tôi mọi thứ, như đây là cái gì, kia là cái gì, v..v.. Nhưng tôi không hiểu cái gì cả. Tôi cảm thấy thật sự dốt nát. Giống như tôi đáng lẽ phải biết. Tôi 156
đã được cho biết rất lâu rồi. Nhiều lần trước đây. Và bây giờ thì tôi cũng không … biết. Không biết rằng tôi cần phải biết cái gì, và tại sao tôi cần phải biết. D: Vậy là họ chỉ những điểm khác nhau trên một cái gì đó giống như một hình ảnh phản chiếu. Có phải bạn nói như thế không? P: Là hình ảnh ba chiều. Nó nằm trên một mặt phẳng, nhưng bạn có thể nhìn thấu vào nó. Thật ra thì là cả hai, vừa là hình ảnh phản chiếu vừa nằm trên một mặt phẳng. Rất lạ lùng. Họ chỉ cho tôi mọi thứ. Các địa danh. Tôi không biết chúng là gì. D: Trái đất có nằm trong bản đồ đó hay không, hay họ có nói Trái Đất ở đâu hay không? P: Nó cách Trái Đất rất xa. Không bị ảnh hưởng bởi … rác rưởi. D: Rác gì? P: (Nghiêm túc) Rác của Trái đất. D: Ý của bạn là gì? P: Tôi không thích khái niệm: nhiều người không còn sống sót. Trái đất sẽ trải qua thay đổi rất lớn. Tôi đã biết. Tôi không thích ý tưởng đó. D: Họ nói với bạn rằng họ sẽ đưa bạn đi? P: Nhiều người. Đúng hơn là nhiều người. Những người không được đưa đi sẽ bị bỏ lại phía sau. Đó là sự thoát ra … thời hạn đã hết, và thoát ra, thông qua quá trình hồi sinh của linh hồn. Những người khác sẽ được vận chuyển đến thế giới mới. Làm lại đời sống mới, tạo một thế giới mới. Các định nghĩa của “thoát ra” và “hết thời hạn” thật thú vị khi so sánh chúng với nhau. “Hết thời hạn” có nghĩa là hơi thở cuối cùng, là chết, đi tới kết thúc, hay là chấm dứt. “Thoát ra” có nghĩa là: thoát ra (hơi nước, hơi ẩm) qua các mô, hoặc qua các lỗ chân lông của da. Đây có phải là cách mà nó sẽ xảy ra? Nếu vậy, có phải nó giống như những gì đã xảy ra với các nạn nhân ở Hiroshima (bom nguyên tử ở Nhật), khi cơ thể của họ bay hơi. Có thể có một định nghĩa thích hợp hơn? D: Tại sao họ làm các kiểm tra khác nhau (trên cơ thể Phil)? P: Xét nghiệm. Lấy mẫu thí nghiệm. Dùng để tạo ra cơ thể mới. Những người dời đến hành tinh mới sẽ cần cơ thể mới. Những người không thể sống sót sẽ cần cơ thể mới. D: Bạn có nghĩ rằng tất cả những ai đã bị lấy mẫu thí nghiệm giống như bạn sẽ được dời đi đến hành tinh khác hay không? P: Không. Một số người không muốn đi. Điều này rất lạ, giống như là người ngoài hành tinh biết điều gì sẽ xảy ra với Trái Đất của chúng ta. Và họ đang chuẩn bị một hành tinh khác để di chuyển loài người đến đó. Một số người sẽ đi đến đó với thân thể hiện tại của họ và sống trong thế giới mới đó. Những người chết trên Trái Đất nhưng linh hồn của họ có thể đi đến thế giới mới, nếu như họ muốn thì họ có thể tái sinh trong thân thể mới. Đây là một khái niệm kỳ lạ và tuyệt vời. Đây có phải là động cơ đằng sau các thử nghiệm được thực hiện bởi những người ngoài hành tinh? Họ không chỉ phân tích và quan sát sự tiến hoá của loài người chúng ta, phản ứng của bệnh tật và ảnh hưởng của môi trường, mà họ còn liên tục tìm kiếm sự hoàn hảo cho loài người chúng ta. Đây là kế hoạch ban đầu của họ nhưng sau đó đã bị phá hư bởi \”cỏ dại\” đã xâm nhập vào vườn trong vụ tai nạn thiên thạch. Nó đã đã làm phá tan hy vọng của họ trong việc tạo ra một thế giới hoàn hảo, không có khuyết tật và bệnh tật. Mặc dù họ phải chấp nhận loài người phát triển chậm hơn bằng cách để cho con người điều chỉnh bản thân với môi trường xung quanh, nhưng có vẻ như họ chưa bao giờ từ bỏ ước mơ tạo ra một Thiên Đàng tại thế, một Vườn Địa Đàng thứ hai, cho nhân loại. Một khái niệm lạ, mọi thứ kết nối với dự án này rất kỳ lạ và mới mẽ đối với tâm trí của tôi. 157
(Chuyện ngoài lề: mình nghe nói trước khi trận sóng thần lớn xảy ra ở Thái Lan, họ đã rước đi khoảng 300 người (được chọn) và hiện tại những người này đang sống ở một chỗ nào đó. Trước khi vụ động đất lớn và sống thần ở Nhật xảy ra cũng có một số người được rước đi, bằng UFO. Nghe nói họ chỉ rước những nười có linh hồn, những người không có linh hồn sẽ không được rước đi. Gần đây báo chí cũng hay đăng tin trước khi xảy ra vụ thiên tai lớn nào đó thì có người nhìn thấy UFO trên bầu trời nơi đó. Không biết có liên quan gì đến việc này hay không.) D: Bạn có thấy gì khác trong căn phòng có tấm bản đồ hay không? P: (Ngạc nhiên) Một thông điệp! Một thông điệp từ … ai đó. Người nào đó nhắn tin cho tôi! D: Ý của bạn là gì? P: Tôi không biết. (Phil thấy xúc động và phấn khởi.) Có một thông báo cho tôi. Từ ai đó … mà tôi quen biết. (Giọng anh run lên) Một hộp vuông nhỏ … từ ai lâu lắm rồi. Một lời nhắc nhở. (Nhấn mạnh) Một thông điệp từ bản thân tôi, từ rất lâu. Tôi gởi cho bản thân mình lời nhắn, nhắc nhở tôi… Nhớ mục đích của tôi… (Thì thào) Chính là nó. Lời nhắn của tôi cho tôi. Nhưng từ lâu, lâu lắm về trước. Ở những thế giới khác, kiếp sống khác nhau. Giọng nói của anh trên băng ghi âm làm cho tôi run sợ (Dolores nghe lại băng thâu âm). Rõ ràng trong suốt phiên thôi miên tôi đã không bị ảnh hưởng nhiều, giọng nói của tôi lúc đó rất điềm tĩnh. D: Có phải đó là một thông điệp mà bạn đang tìm, hay là gì? P: Nhiều hơn tôi có thể hiểu được ở hình thức này. Nhưng nó ở đó. Tôi nhận ra nó. Tôi nhớ ra nó. (Có một nỗi buồn trong giọng nói của anh) Tôi đã tạo ra nó. (Tạm dừng) Những người ở đây đều là bạn. D: Bạn cảm giác được có nhiều người hơn ở trên phi thuyền? P: Vâng. Còn có nhiều người khác. Ở nơi khác trên phi thuyền. D: Tôi chỉ tò mò, không biết bạn có thể nhìn thấy phi thuyền này đã được vận hành như thế nào không? P: Tôi không biết. Tôi hoàn toàn không biết gì về điều đó. Điều đó vượt ra ngoài sự hiểu biết của tôi. Tôi không muốn biết. D: Có gì khác trong phòng mà bạn có thể miêu tả không? P: Cửa sổ. Tay vặn cửa. Ánh sáng. Một cái gì giống đồng hồ có kim chỉ giờ. Tôi chưa từng thấy cái gì giống như nó trước đây. Tôi không biết nó là gì. Tôi thậm chí không biết nó có phải là thật hay không. Thành thật với Chúa, tôi chưa từng thấy vật này trước đây. Tôi không biết nó là gì. D: Ánh sáng trong phòng này có giống các nơi khác hay không? P: Vâng. Tất cả giống nhau. Chỉ là nó không biết đến từ đâu. Nó chỉ hiện hữu ở đó. D: Thế còn sàn nhà thì sao? Nó có được tạo ra từ vật liệu đặc biệt gì không? P: Cứng. Màu xám. Hừm, nó có vẻ xốp. Chúa ơi! … Tôi hy vọng rằng phi thuyền này không phải là một vật sống. (Giọng anh ấy trở nên sợ hãi.) Tôi không biết nữa. Có phải nó là vật sống hay không? D: Tôi không biết. Ý anh là gì? P: Phi thuyen này có sống không? Có lẽ phi thuyền chết tiệt này là một vật sống? Tôi không biết. Vật này… có lẽ các máy móc của họ đều sống. (Bây giờ anh chắc chắn là rất sợ hãi.) D: Có lẽ đó chỉ là một loại vật liệu mà chúng ta không hiểu. P: (Phil càng ngày càng bị kích động) Tôi không biết. Tôi không muốn biết. Tôi không muốn biết. D: (Tôi cố gắng giúp anh bình tĩnh lại.) Không sao đâu. Bạn không cần phải biết nếu bạn không muốn. 158
P: Tôi không muốn biết. D: Được rồi. (Tôi đã cố gắng dời đi sự chú ý của Phil bằng cách thay đổi chủ đề) Họ có chỉ cho bạn thấy cái gì khác hay không? P: (Thở dài) Tôi có rất nhiều câu hỏi. Tôi không biết. Tôi muốn biết, nhưng tôi không muốn biết. D: Tôi có thể hiểu. Có quá nhiều chuyện xảy ra. P: Tôi sợ phải tìm ra câu trả lời. Có một số điều tôi không muốn biết, tôi biết tôi không muốn biết. D: Đúng vậy. Bạn không cần phải biết. Bạn chỉ cần nhận các thông tin mà bạn có thể chịu đựng được, và bạn chỉ cần biết bấy nhiêu. Vậy, cuối cùng bạn đã rời khỏi phi thuyền? P: Tôi không nhớ. Không biết làm thế nào tôi rời khỏi đó. Không biết khi nào. Có ai đó nói “Tới lúc phải trở về rồi”. Điều cuối cùng mà tôi ý thức được là có tia lửa hoặc một ánh sáng quét qua. D: Ý bạn là gì, tia lửa hoặc ánh sáng thế nào? P: Tôi không biết. Một tia lửa hoặc ánh sáng quét qua. “’Tới lúc rời khỏi đây”. Ánh sáng xẹt một cái! Tôi không biết. D: Và rồi bạn ở đâu? P: Tôi không biết. Tôi không nhớ. Tôi không muốn biết. D: Được rồi. Không sao. Bạn đã trở lại xe của bạn? P: Tôi không biết. Không biết ở đâu. Không nhớ. Thức dậy. Tiếp theo là thức dậy. Ác mộng. Ác mộng. Ác mộng. Ác mộng thật sự! D: Và bạn không nhớ làm thế nào bạn về tới nhà? P: Không. Không muốn biết. Không muốn biết. D: Được rồi. Sau đó bạn chỉ nhớ là có ác mộng? P: Giấc mộng rất tệ. D: Được rồi. Nhưng bạn có nghĩ đây là kinh nghiệm duy nhất mà bạn đã từng trải qua? P: Tôi không muốn biết. Tôi không muốn. Tôi không muốn biết. D: Được rồi. Không sao. Bạn không cần phải biết. Bạn đã làm rất tốt. Tôi chuẩn bị cho Phil thức dậy. Nhưng còn có một chuyện và Phil đã ngăn cản tôi. P: Thông điệp. Tôi phải nhớ lại. D: Bạn phải nhớ cái gì? P: Phải nhớ. Thông điệp. Nhớ lại. Nhớ lại. Đó là đầu mối. Cần phải nhớ lại. D: Ý của bạn là gì? P: Tôi không biết. D: Bạn nghĩ họ muốn bạn nhớ thông điệp đó và quên đi những chuyện khác? P: Còn có chuyện. Tôi phải nhớ lại. Còn có chuyện. Nhớ lại? D: Ý của bạn là gì? P: Nhớ lại. Còn nữa. Còn nhiều nữa. D: Thông tin hay là gì? P: Sự vui vẻ. D: Vui hơn? Có phải bạn nói như vậy hay không? P: Đó là những gì họ nói. Đó không phải là những tôi nói. 159
D: (Cười) Bạn nghĩ xem họ có ý gì? P: (Thở dài, rồi thì thào) Tôi biết. Còn nhiều điều nữa sẽ đến. D: Được rồi. Vậy, tôi nghĩ bạn đã làm rất tốt. Và tôi rất biết ơn vì bạn đã chia sẻ điều này với tôi. Tôi đưa Phil về trạng thái vui vẻ thoải mái để anh không còn cảm thấy khó chịu, sau đó tôi gọi anh thức tĩnh. Phil ngồi trên cạnh giường và bắt đầu thảo luận về các hình ảnh chắp vá trong trí nhớ của anh. Tôi luôn khuyến khích các đối tượng thôi miên làm điều này vì tôi biết các hình ảnh sẽ mờ nhạt rất nhanh như những giấc mơ mơ hồ sau khi thức dậy. D: Vậy bạn không nghĩ đó là một con cú thật? P: Không biết tại sao khi bạn hỏi tôi thì tôi cảm thấy nó không phải thật. D: Nhưng nó là một sự bắt đầu của toàn bộ những gì bạn đã trải qua sau đó phải không? P: Không, đó chỉ là màn ảnh che phủ tất cả mọi thứ. Tôi không biết tại sao nó quan trọng. Nó là một tiêu điểm, để ý thức có một cái gì đó để tập trung vào. Một cái gì đó vô hại hoặc không đe dọa. D: Đại khái là một cái gì bình thường trong thế giới của chúng ta. Mặc dù nó kỳ lạ giống như một con cú đâm vào một chiếc xe hơi. P: Nó không đâm vào. Nó chỉ là bay thẳng dọc theo đường. Nó làm tôi sợ đến chết. D: Và nó gây cho bạn sự chú ý và như vậy bạn sẽ không để ý đến bất cứ điều gì xảy ra sau đó. Bạn có nhớ làm sao về nhà tối hôm đó không? P: Tôi không biết tôi có biết hay không, nhưng hôm nay thì tôi không còn nhớ làm sao trở về nhà nữa. D: Tất nhiên, điều đó đã xảy ra 10 năm về trước. Nhưng ngoại trừ biết rằng bạn đã có một giấc mơ kỳ lạ, bạn không còn nhớ bất kỳ điều gì khác?. P: Không, bây giờ thì tôi đã nhớ tất cả (sau khi thôi miên). Tôi cảm thấy nó quen thuộc một cách mơ hồ. Tôi cảm thấy nó như là một ký ức chớ không phải là một trải nghiệm mới. D: Đó là cách tốt nhất để điều trị, như là một ký ức, như vậy nó sẽ không làm bạn khó chịu. Tôi không biết nếu bạn còn có trải nghiệm nào giống như vậy nữa hay không, hay đó chỉ là một trải nghiệm duy nhất? P: Tôi không biết. Bây giờ tôi không tôi muốn biết. Có lẽ phải chờ một thời gian nữa. D: Có lúc bạn tức giận. Dường như bạn biết trước họ sẽ làm những gì. P: Vâng, tôi biết trước. D: Làm thế nào mà bạn biết? P: Tôi không biết. Tôi tự nhiên biết. Tôi nghĩ sở dĩ tôi tức giận là vì tôi không muốn thế giới nhỏ của tôi bị thay đổi. Tôi đã phải mất 21 năm mới tìm ra sự tồn tại của tôi ở thế giới này, và nó đã thay đổi tất cả. Tôi không muốn điều đó. D: Đó là lý do mà bạn đã tức giận? P: Vâng, tôi không muốn thế giới của tôi bị thay đổi. D: Nhưng bằng cách nào đó bạn biết rằng họ sẽ làm gì đó. P: Tôi nghĩ tôi biết. Tôi không biết là tôi đã biết trước hay … có lẽ họ đã nói với tôi trong tâm trí của tôi. Nhưng trực giác của tôi biết được chuyện gì đang xảy ra. Tôi gần như có cảm giác: \”Không phải bây giờ, còn quá sớm. Tôi không muốn làm điều này bây giờ.\” Ở một cấp bậc nào đó tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng tôi cảm thấy tôi chưa sẵn sàng. Tôi đã tức giận vì thế giới của tôi đã được thiết lập. Tôi đã hiểu ra được khá nhiều về cuộc đời (ở thế giới này), và tôi không muốn thay đổi nó.—– (Bổng dưng) Tôi nhớ lại một chi tiết khác trên phi thuyền, đó là sau khi phẫu thuật, tôi đi lên phòng điều khiển, dường như họ nói với tôi: \”À, công việc đã được hoàn thành. Bây giờ bạn 160
có thể thảnh thơi một thời gian.\” Và tôi không chắc rằng cái chiếc phi thuyền chết tiệt này là vật thể sống hay không. Không thể phân biệt được sự khác biệt giữa máy móc và người sống. Bằng cách nào đó, tôi mất đi tính thực tế, và tôi không thể nhận ra sự khác biệt. Làm thế nào có thể có một cái máy sống? Và sau đó tôi đã nghĩ: \”Địa ngục ơi, có lẽ cả chiếc phi thuyền này là vật thể sống.\” Và nó khiến tôi lo sợ. Tôi đã trở nên sợ hãi. Tôi nghĩ có lẽ là… chiếc phi thuyền này biết tôi đang đứng trên nó. D: Tôi hiểu ý của bạn. Điều đó sẽ rất đáng sợ. P: Đó là một cảm giác không thoải mái. Tôi không biết liệu nó có sự sống hay không. Nhưng vào lúc đó ý nghĩ của tôi thật sự làm cho tôi rất phiền. Buổi thôi miên này dường như làm Phil rất khó chịu. Ngay cả sau một giờ thảo luận với tôi, Phil vẫn còn tỏ ra rất xúc động khi ra về. Đó là một khái niệm khó có thể chấp nhận và dường như anh đã gặp khó khăn khi phân tích nó ở nhiều cấp bậc. Tôi không nghĩ anh muốn thử trải nghiệm những điều tương tự một lần nữa. Thông tin này làm phiền anh nhiều hơn bất cứ phiên thôi miên nào mà chúng tôi đã từng làm việc trước đây. Tôi ước gì chúng tôi chưa từng tìm hiểu về điều này, nhưng đó là ý muốn của Phil. Tôi cảm thấy Phil muốn để chuyện này sang một bên và không muốn nhắc đến những đề tài giống như thế một lần nào nữa. Nhưng tôi đã sai. Sự tò mò của Phil mạnh mẽ hơn sự phẫn nộ của anh ta. (Hết chương 20) 161
CHƯƠNG 21: KHÁM PHÁ CÁC LẦN LIÊN LẠC ĐẦU TIÊN Phil đã bị khó chịu trong phiên thôi miên lần trước, vì vậy tôi đợi anh liên lạc với tôi nếu như anh muốn tiếp tục tìm hiểu thêm về UFO. Tôi không nghĩ rằng Phil sẽ muốn biết thêm gì nữa. Nhưng anh gọi cho tôi một tuần sau đó và nói anh rằng vừa mới có những giấc mơ kỳ lạ. Anh không biết nó có liên hệ gì đến phiên thôi miên lần trước hay không. Anh nghĩ có lẽ chúng tôi đã kích thích một cái gì đó trong tiềm thức của anh. Chúng tôi sắp xếp một phiên thôi miên nữa để khám phá điều này. Tôi bật băng thâu âm lên khi Phil tường thuật về những giấc mơ của anh. Phil cảm thấy kỳ lạ vi những giấc mơ này đã xảy ra trong khoảng thời gian gần nhau. Anh thường bị đánh thức khoảng ba giờ sáng và nhớ rất rõ giấc mơ mà anh vừa thấy qua. Phil nói: \”Đôi khi tôi bổng nhiên bị đánh thức vì những giấc mơ quan trọng này,” anh nhớ lại, “và khi tôi nhìn vào đồng hồ, nó luôn luôn là 3 giờ. Đây có lẽ là một giờ đặc biệt gì đó của buổi sáng.\” Đó là một giấc mơ liên quan đến người Mẹ của Phil và cả năm đứa con của bà ấy. Phil thấy mình, anh trai và các chị em gái lúc còn nhỏ. Họ đang ngồi trên một chiếc xe nhà đi ngang qua một thành phố. (Trong thời gian này, mẹ và cha của Phil đã chia tay.) Cảnh tiếp theo là Phil đang ngồi trên một cái bàn (giường) khám bệnh, trong một phòng giống như văn phòng bác sĩ. Những người còn lại trong gia đình anh thì đang nằm trên các giường khác trong phòng, nhưng tất cả bọn họ đều vô thức. (ngũ) P: Tôi đang nói chuyện với một người phụ nữ. Và tôi cảm thấy rằng những gì họ sắp làm với tôi rất nguy hiểm cho tôi, nhưng tôi không sợ họ. Đó là một cảm giác phức tạp, khó mô tả. Giống như cùng một lúc tôi cảm thấy mình đang ở trong nguy hiểm, nhưng mặt khác tôi không sợ họ bởi vì tôi biết rằng họ sẽ không làm tổn thương chúng tôi. Đó là một sự mâu thuẩn, bạn cũng biết trong giấc mơ chúng ta thường có những cảm giác như thế. Tôi nghe người phụ nữ này nói rằng họ đang thu hoạch trứng, họ đang lấy trứng của chị em gái tôi. Và từ cuộc trò chuyện, tôi biết họ đã lấy một cái gì đó từ tôi, họ đã lấy được một nửa cái gì đó của tôi. Cô ấy nói sẽ không làm tôi đau. Và tôi hỏi, vậy, sau này nếu tôi muốn có con thì phải làm sao? Cô ấy không nói gì. Điều tiếp theo tôi nhớ từ giấc mơ là tôi thấy sinh vật giống con bọ cầu nguyện một lần nữa. Đó là tất cả những gì Phil có thể nhớ về giấc mơ đó. Sau đó Phil tường thuật về ba người kỳ lạ. Nhưng tôi nghĩ 3 người này không phải là người của UFO, không liên quan gì đến việc gặp gỡ với người ngoài hành tinh. Tôi đồng ý với Phil sẽ kiểm tra về tất cả những điều này trong lúc thôi miên. Phil nghĩ những giấc mơ này rất đáng lưu ý bởi vì chúng bắt đầu xuất hiện sau lần thôi miên đầu tiên của chúng tôi, rằng Phil không phải thường có những giấc mơ như thế. Thông thường khi thăm dò tiền kiếp, cánh cửa của quá khứ sẽ được mở ra, những ký ức sẽ bắt đầu lẻn qua rào cản dưới hình thức của những giấc mơ. Tôi (Dolores) đã từng làm việc về các vụ bắt cóc UFO và tôi đã nhìn thấy một khuôn mẫu nhất định. Đó là các đối tượng thôi miên nói rằng họ đã gặp phải một sự cố, và dưới sự điều tra của thôi miên đã cho thấy họ đã trở về thời thơ ấu. Vì một lý do nào đó mà giai đoạn của tuổi dậy thì rất quan trong và nhiều người đã báo cáo rằng sự cố thường xảy ra xung quanh độ tuổi đó, nhưng trí nhớ của họ đã bị che đậy lại. Trong khi tôi chuẩn bị cho buổi thôi miên này, tôi đã hy vọng có thể khám phá ra một cuộc gặp gỡ của Phil (với người ngoài hành tinh) khi anh còn nhỏ. Nhưng tôi cũng hy vọng chúng tôi sẽ không gặp bất cứ điều gì làm cho Phil cảm thấy khó chịu giống như lần trước. Tôi đã sử dụng từ khoá và phương pháp thông thường (trong lần thôi miên này). Tôi không biết trước được Phil sẽ nhìn thấy những gì mỗi khi cửa thang máy mở ra, nhưng tôi luôn luôn có thể bắt đầu từ bất cứ nơi nào mà Phil gặp phải. Lần này thay vì đi đến ba ngọn tháp hoặc bất kỳ nơi nào quen thuộc, Phil đã nhìn thấy một cảnh của thời thơ ấu. Tôi đã không hướng dẫn Phil, là tự anh đã trở lại thời điểm của một cuộc gặp gỡ (với người ngoài hành tinh). Có lẽ tiềm thức của Phil nghĩ rằng đã đến lúc anh có thể nhớ lại và đã chọn thời điểm đó cho anh xem. 162
Đó là năm 1965 khi Phil được 10 tuổi. Anh đang đứng trên một cánh đồng phía sau nhà của mình vào ban ngày nhìn xem một vật lạ. Có một hàng cây ngăn cách cánh đồng và đường cao tốc nằm ở phía bên kia của hàng cây, vì vậy không ai có thể nhìn thấy vật lạ đó. Phil miêu tả vật lạ đó có hình cái chuông, trên đầu của nó tròn và phía dưới thì rộng hơn. Nó dẹp hơn cái chuông bình thường. Có đường kính rộng khoảng 30 hoặc 40 feet (9m hay 12m). Nó có chân, và nó phát ra ánh sáng màu trắng và sáng chói. D: Bạn đang làm gì ở đó? P: Tôi đang nói chuyện … nói chuyện với họ. Giọng của anh giống như trẻ con. Rõ ràng là anh đang sống lại thời điểm đó. Mỗi khi điều đó xảy ra, tôi phải nói chuyện và đối xử với đối tượng như một đứa trẻ. D: Với ai? P: Với những người bên trong. Họ đang nói cho tôi nghe nhiều thứ. Họ đang đứng trên chiếc cầu nối. Tôi đang đứng ở trên mặt đất. D: Họ trông như thế nào? P: Họ rất thấp, với cái đầu lớn và da màu xám. Nhưng họ thực sự rất tốt. Thật ra họ có rất nhiều tình thương. Đầy ấp tình thương. D: Họ đang nói cho bạn nghe nhiều chuyện? P: Vâng, nói mọi thứ về tôi. Những điều tôi sẽ làm. Những thứ mà tôi cần phải làm, và tại sao. Những thứ liên quan đến tương lai của tôi. D: Họ có nói chuyện với bạn bằng miệng hay không? P: Không, nhưng tôi biết họ đang nói gì. Họ đang nghĩ đến tôi. Họ nói tôi ở đây vì một lý do quan trọng, một sứ mệnh quan trọng. Và những điều xảy ra trong cuộc đời của tôi là để giúp tôi thực hiện nhiệm vụ đó, mục đích đó. Đừng bao giờ quên hoặc bỏ cuộc. D: Họ có nói với bạn nhiệm vụ của bạn là gì hay không? P: Vâng. Đó là để giúp mọi người, bởi vì mọi người sẽ sợ hãi. Và họ cần ai đó biết chuyện gì đang xảy ra, một tấm gương để mọi người noi theo, và không còn sợ hãi. Họ cần ai đó hướng dẫn và dẫn dắt họ khi họ sợ. D: Bạn đã đi đến nơi (gặp gỡ) đó bằng cách nào? P: Tôi đi bộ từ nhà tôi. D: Làm thế nào mà bạn biết rồi đi đến đó? P: Tôi cảm gíác được nó (phi thuyền). Tôi tự nhiên biết được. D: Đó là ban ngày, tôi thắc mắc không biết những người khác có thể nhìn thấy nó đang đậu ở trên cánh đồng hay không. P: Tôi không biết. Tôi có thể thấy nó. Không biết sao tôi biết họ là ai, giống như tôi đã nhìn thấy họ trước đây rồi. Tôi thấy họ rất quen thuộc. Tôi biết họ là bạn bè, mặc dù tôi không biết tại sao tôi lại biết. (buồn) Tôi rất buồn khi họ rời đi vì tôi không muốn ở lại đây. Tôi muốn đi với họ. Và tôi đã khóc. Rồi tôi về nhà và ngủ trưa và quên về họ. D: Bạn không có lên phi thuyền sao? P: Không. Họ bảo tôi ở lại đó. Họ không muốn tôi lên phi thuyền. Tôi không cần phải lên phi thuyền. D: Nhưng bạn không sợ họ sao? Sau đó bạn đã quên họ? P: Vâng. Họ nói tôi cần phải quên họ. Nói rằng tôi sẽ quên. D: Họ chỉ nói chuyện với bạn qua tâm trí? 163
P: Vâng, họ đã truyền suy nghĩ của họ đến trí óc của tôi. D: Bạn có nhìn thấy phi thuyền đó rời đi không? P: Không, tôi quay lưng lại và bỏ đi, sau đó tôi nhìn lại và họ đã đi. Họ không còn ở đó nữa. Họ … biết tôi. Tôi thích họ. D: Đây có phải là lần đầu tiên bạn nhìn thấy họ hay không? P: Không, bởi vì tôi biết họ. Nhưng tôi không nhớ … khi nào, ở đâu. Bởi vì đó là tất cả những gì đã xảy ra vào thời điểm đó, tôi quyết định đi xa hơn. Tôi hỏi tiềm thức của Phil rằng có phải giấc mơ về gia đình anh ấy là một trải nghiệm thực sự hay đó chỉ là một giấc mơ. Anh nói đó là một ký ức dưới hình thức của một giấc mơ, vì vậy tôi hướng dẫn anh di chuyển đến thời gian mà sự cố đã xảy ra. Anh ta ngay lập tức bắt đầu miêu tả về một kỳ nghỉ, và cả gia đình anh đã đi tới Memphis để xem lễ hội bông vải trên một bờ sông. Dưới ánh mắt kinh ngạc của một đứa trẻ, Phil kể về lễ hội và rất phấn khích khi xem pháo hoa trên mặt nước. Tôi hỏi anh có sự kiện không bình thường nào xảy ra vào lúc đó hay không, Phil nói rằng không có chuyện gì khác thường xảy ra ở Memphis. Sau đó Phil đã tự chuyển đến thời điểm ban đêm khi họ đang trên đường trở về nhà. P: Tôi không biết đó là nơi đâu. Có lẽ đó là một giấc mơ. D: Bạn nghĩ đó là một giấc mơ? P: Không, không phải vậy. Đó là sự thật. Tôi đã ở đó. Tôi là người duy nhất tỉnh táo. Những người khác đã sợ hãi, vì vậy họ đã được cho ngủ. Nhưng tôi không sợ. Họ để tôi thức. Tôi biết họ là ai. Họ là bạn bè của tôi… từ ở trên kia. Là người tốt. Nhưng họ thật đáng sợ. D: Bạn đã ở đâu khi điều này xảy ra? P: Ở một nơi nào đó bên lề đường. Trên chuyến đi về nhà từ Memphis. Họ nói rằng họ cần một cái gì đó. Và tôi nói: được. D: Họ trông như thế nào? P: À … không tệ lắm. Hơi xám. Không có nhiều màu sắc. D: Họ có giống nhau không? P: Không, có một sinh vật không giống. Tôi không thích nó. (Giọng nói trẻ con) Nhìn nó thấy khủng khiếp. Nó giống như một… côn trùng. Tôi không biết. Tôi không biết nó có sống hay không. Nó di chuyển. Nó trông giống như một cái máy, nhưng nó hành động giống như nó đang sống. Tôi không thích nó. D: Sau đó họ đã làm gì? Bạn nói rằng họ muốn cái gì đó? P: Đúng. Mẫu thí nghiệm. Họ chỉ muốn một mẫu thí nghiệm. D: Những người còn lại trong gia đình bạn thì sao? Họ đã làm gì với họ? P: Không. Không có gì xấu cả. Họ không làm tổn thương ai cả. Họ muốn lấy mẫu thí nghiệm. Người nhà không sao. D: Họ có lấy mẫu thí nghiệm từ anh và chị của bạn không? P: Họ lấy từ hai người chị lớn của tôi, Linda và Gail. Họ không lấy bất cứ thứ gì từ Cathy hoặc anh trai tôi. D: Còn mẹ của bạn thì sao? P: Không, họ cũng không lấy gì từ bà ấy. Họ muốn lấy một ít từ tôi, một mẫu vật, nhưng tôi không đủ tuổi. D: Bạn có biết họ lấy mẫu gì từ chị của bạn hay không? 164
P: Giống như trứng. D: Họ làm điều đó như thế nào? P: Là sinh vật đó. Nó châm kim vào trong cơ thể của họ. Vào bụng của họ. Và kéo nó ra. D: Nó có làm cho họ khó chịu hay không? P: Không. Họ đã ngủ. D: Vậy điều gì đã xảy ra sau đó? P: Họ đưa chúng tôi trở lại xe. (Tạm dừng hơi lâu) D: Sau đó thì tất cả mọi người thức dậy hay sao? P: (Thở sâu, sau đó Phil trả lời bằng giọng nói thì thào và buồn ngủ.) Tôi không biết. Tôi đã ngủ. Và quên. D: Và bạn đã không nói với họ về bất cứ điều gì đã xảy ra? P: Không. Tôi đã quên về điều đó. Tôi phải quên đi. D: Tôi thắc mắc đó là một giấc mơ hay nó liên quan đến một sự thật đã xảy ra. P: Nó đã xảy ra. Có một điều thú vị cần lưu ý là khi tôi hỏi về những giấc mơ khác mà Phil đã đề cập đến, tiềm thức của anh đã nói rằng chúng chỉ là những giấc mơ bình thường, mặc dù trả lời này mang tính tượng trưng và chứa đựng một tin nhắn cho ý thức của Phil. Tôi tin rằng nếu đây chỉ là sự tưởng tượng của Phil thì anh sẽ nói về tất cả các giấc mơ của anh chớ không phải chỉ nói đến những giất mơ này (có nhiều giấc mơ chắc chắn còn thú vị hơn). Điều này làm tăng thêm tính xác thực rằng giấc mơ này là ký ức của một sự kiện thật sự đã xảy ra. Khi chúng tôi di chuyển đến thời điểm sau sự kiện này, Phil lập tức tường thuật về một sự kiện tương tự đã xảy ra khi anh được 14 tuổi. Sự kiện cũng xảy ra trong một chuyến đi đến Memphis. Bởi vi bà ngoại của Phil sống ở Memphis nên gia đình anh thường xuyên đi đến thành phố đó. Khi cảnh tượng được mở ra, Phil ngay lập tức thấy mình một lần nữa ngồi trên một chiếc giường bác sĩ bàn màu xám. Theo bản năng, anh lập tức biết rằng những người còn lại trong gia đình mình cũng nằm trên các giường gần anh. Anh không thể nhìn thấy họ bởi vì sự chú ý của anh đang tập trung vào một người lạ đang đứng trước mặt anh. Khi anh bắt đầu lên tiếng, giọng nói của anh mang tính chất của một người trẻ tuổi. Cách nói chuyện của anh không phức tạp như một người lớn. Anh nhin thế giới một cách đơn giản hơn. Anh cố gắng miêu tả chúng sinh đang đứng trước mặt. P: Đó là … một người phụ nữ. Giống như là một người phụ nữ. Cô ấy không thực sự là một người phụ nữ. Cô ấy chỉ là giống một người phụ nữ. D: Ý của bạn là sao? P: Cô ấy không giống như một người phụ nữ bình thường. Cô ấy là một người phụ nữ loại khác. D: Cô ấy khác như thế nào? P: Cô ấy rất tốt, nhưng khuôn mặt của cô ấy đều nhăn nheo. D: Nhưng đôi khi phụ nữ cũng nhăn nheo. P: Điều này có khác. Khuôn mặt của cô ấy giống như da của con voi, màu xám và rất nhiều nếp nhăn. Cô ấy nói chuyện bằng đôi mắt. Cô ấy không thực sự nói chuyện, nhưng cô ấy nói với tôi về mọi thứ bằng đôi mắt của cô ấy khi cô ấy nhìn tôi. D: Cô ấy có lớn không? P: Thật khó nói. Chúng tôi đang ở độ cao ngang mắt, và tôi đang ngồi trên bàn của bệnh nhân. 165
D: Cô ấy có các đặc điểm nào khác không? P: Những gì tôi nhìn thấy chủ yếu chỉ là mắt của cô ấy. Chúng có hình quả hạnh. Chúng khác với mắt của chúng ta. Chúng … rất sâu. Giống như cô ấy cảm nhận được bạn khi cô ấy nhìn vào bạn. D: Cô ấy có tóc không? P: Tôi không chắc. Tất cả sự chú ý của tôi chỉ nhằm vào đôi mắt. D: Làm thế nào mà bạn biết cô ấy là phụ nữ? P: Theo cách cô ấy cảm nhận về bản thân cô ấy. Cô ấy có vẻ giống một phụ nữ. D: Cô ấy nói gì với bạn qua đôi mắt? P: Không cần phải sợ. D: Tại sao những người còn lại trong gia đình bạn lại ngủ? P: Họ ngủ bởi vì họ sợ hãi. Cô ấy nói tôi đã quen với điều này, và rằng tôi sẽ không bị khó chịu bởi nó. Vì vậy tôi đang thức. Nếu nó làm tôi khó chịu thì tôi sẽ ngủ. D: Bạn đã đến đó như thế nào? P: Chúng tôi đã lái xe đến Memphis, và chúng tôi thấy ánh sáng. Tôi không nhớ nhiều. Có vẻ như là ánh sáng này ở giữa đường. Dường như như họ bước ra khỏi xe. Tôi không biết. D: Họ là ai? P: Tôi không biết. Một số người … hay cái gì đó. Tôi không biết chắc họ là gì. Tôi đã sợ và nhắm mắt lại. Nhưng họ đã đưa chúng tôi ra khỏi xe ô tô. Và mang chúng tôi … đến một nơi nào đó. Tôi không biết nó ở đâu. D: Những người khác có sợ không? P: Tôi không biết. Tôi không nhớ. Tôi không nghĩ là có ai lên tiếng. Dường như tất cả đều im lặng. D: Nhưng bây giờ họ đang ngủ và bạn thức. Rồi điều gì đã xảy ra? P: Cô ấy nói chuyện với tôi. Tôi không nhớ những gì cô ấy nói. Cô ấy làm tôi sợ. Có cái gì đó làm tôi sợ. D: Cô ấy nói thế nào? P: Tôi nghĩ rằng sẽ đau đớn. Tôi không muốn bị đau. Nhưng cô ấy nói rằng sẽ không sao. Họ sẽ … chích vào tôi. D: Họ sẽ làm gì với bạn? P: Tôi không biết. Cái gì đó giống như cây kim. D: Họ chích bạn ở đâu? P: (tạm dừng) Một nơi nào đó. (Tôi có cảm giác rằng Phil thực sự biết nhưng không muốn thảo luận về nó.) Nó không làm tổn thương. Cô ấy nói là sẽ không sao. D: Có điều gì khác xảy ra không? P: Tôi đã gặp một trong số những người đàn ông, giống như là phi công. Ông ấy vô cùng tốt. Ông ấy cười … không phải cười nhạo tôi bởi vì tôi sợ mà là thực sự cười với tôi. Và ông ấy biết rằng không có gì phải sợ. Chúng tôi cười với nhau, và tôi cảm thấy ngớ ngẩn. Tôi cảm thấy tốt hơn khi tôi cười. D: Ông ấy có phát ra âm thanh khi cười không? P: Không cười ra tiếng, là cười trong tâm trí chúng tôi … hay qua mắt chúng tôi. Tôi không biết. Chúng tôi nói chuyện với nhau, nhưng tôi không nhớ là tôi thực sự nói ra tiếng. D: Người phi công đó trông như thế nào? 166
P: Ông ấy giống như người bình thường, bình thường hơn những người khác. Ông ấy trông giống như chúng ta hơn, nhưng đôi mắt của ông ấy khác. Đôi mắt xết lên hơn bình thường. Nhưng chúng vẫn ổn, chỉ là khác với chúng ta. D: Ông ấy có cao lớn giống như chúng ta hay không? P: Vâng. Ông ấy có mái tóc, giống như màu của ánh sáng, bạc hoặc tóc vàng gì đó. Ông ấy có mặc quần áo … gần giống như một cái áo gi lê hoặc áo khoác, và quần. Tôi không biết ông ấy có mang giày hay không, tôi không có bao giờ nhìn xuống. Tôi thích ông ấy. Ông ấy rất vui vẻ, thân thiện. Ông ấy có vẻ là người quan trọng. D: Bạn nói \”những người khác.\”, họ có giống phụ nữ không? P: Không. Họ cũng khác. Tôi không nhớ nhiều về họ. Tôi nhắm mắt. Nhưng họ mang tôi vào phòng, và rồi cô ấy bước vào phòng và bắt đầu nói chuyện. Tôi cảm thấy thoải mái khi cô ấy nói chuyện với tôi, vì vậy tôi mở mắt ra. D: Và họ muốn bạn găp người phi công đó? P: Vâng. Nó có vẻ như rất quan trọng. Cả hoàn cảnh này có vẻ như rất quan trọng. Tôi thấy họ cho tôi gặp mặt vị phi công này là một điều rất hay. D: Vị phi công này đang ở đâu? P: Ông ấy ở buồn lái phía trước … với các máy móc điều khiển của ông ấy. Ông ấy đã chỉ cho tôi một số công cụ và giải thích nó. Nhưng tôi thực sự không biết những thứ ông ấy nói là gì. Ông chỉ cho tôi làm thế nào khi ông vẫy tay của mình trên bàn điều khiển và nó sáng lên. (Cười) Và tôi cũng làm và nó sáng lên. Bàn điều khiển này có bề mặt bằng phẳng, có nhiều nắm tay thẳng đứng trên mặt bàn, và mặt bàn này chiếu sáng. D: Ông ấy có nói cho bạn biết nó là gì không? P: Ông ấy nói một số thứ nhưng tôi không hiểu, tôi không biết nó hoạt động như thế nào. Những gì tôi có thể nói là bạn có thể vẫy tay qua nó và nó sẽ sáng lên. Tôi không biết điều đó có nghĩa là gì. Tôi không hiểu. D: Nếu bạn có thể nhớ một số từ thì chúng ta có thể sẽ hiểu. P: Tôi không hiểu ông ấy nói gì. Transluxtor … cái gì đó, giống như la Transluxtor. Tôi không biết nó có nghĩa là gì. Ông ấy nói những từ khác nhau. (Phil đã gặp khó khăn khi cố gắng lặp lại từ) Zerbok. Zerboks. Hoặc Zerbay (Zerber?), hay chữ gì đó mà tôi không biết có nó nghĩa gì. Zerboing (Zerberling?) Hoặc Zerboxing hay cái gì đó. Tôi không biết nó là gì. Thúc đẩy. Có thể là lực đẩy hay cái gì đó tương tự. Những từ đó không có ý nghĩa gì đối với tôi. Ông ấy biết ông ấy đang nói gì, và ông giải thích nó hoạt động như thế nào, điều gì làm cho nó hoạt động. Tôi không hiểu những gì ông ấy nói. D: Ông ấy có nói phi thuyền này sử dụng nhiên liệu gì hay không? P: Là năng lượng. Ông ấy nói rằng nó kết nối với một loại năng lượng nào đó, hướng dẫn nó. Đó là những gì ông ấy đã nói. D: Ông ấy có nói năng lượng đến từ đâu không? P: Tôi nghĩ ông ấy nói từ môi trường xung quanh. Đó chỉ là năng lượng thô. D: Nhưng bạn phải biết sử dụng nó như thế nào. Ông ấy có chỉ cho bạn thấy bất cứ thứ gì khác trong phòng điều khiển hay không? P: Một số thứ khác. Nó khá hay. Một loại lực từ trường gì đó. Họ có thể … tôi không biết, thật đáng sợ. Tôi không thích nói về nó. D: Tại sao? Nó có gì đáng sợ? 167
P: Tôi không biết. Tôi không thích nói về nó. Thật đáng sợ. Có điều gì đó không đúng về nó. Tôi không thích những gì ông ấy nói họ có thể làm. Họ có thể làm tổn thương người khác. Cầm giữ người ta … giống như động vật. Tôi không thích như thế. D: Tại sao họ lại muốn làm điều đó? P: Tôi không biết. Tôi không thích nó. Tôi không biết ông ấy có phải là bạn hay không nữa. Tôi không thích những gì ông ấy nói, và … có lẽ ông ấy không phải là một người bạn thật sự. D: Nhưng bạn cảm thấy thoải mái khi ở gần ông ấy. P: Tôi không thích ông ấy nói về những việc họ có thể làm với người ta. Họ làm điều đó từ phòng điều khiển. Dụng cụ đó là một phần trên bảng điều khiển. Họ làm điều đó với người ta. Tôi sợ họ có thể sẽ làm điều đó với tôi. Ông nói họ có thể làm cho người ta bị (điện) giựt. Làm cho họ … bất tỉnh, công dụng giống như cây chích điện để lùa gia súc mà chúng ta dùng với động vật, làm tổn thương động vật bằng cách chích cây chích điện vào chúng. Và chúng ta không quan tâm súc vật có cảm giác như thế nào. Đó là cách họ làm với chúng ta. Tôi không biết họ có thể làm như thế. Tôi không thích nó (Nghi ngờ) Tôi không nghĩ ông ấy là bạn. Tôi nghĩ … có lẽ tôi đang gặp rắc rối. D: Ồ, tôi không nghĩ thế. Bạn có thể hỏi ông ta tại sao họ muốn làm điều đó với người ta? P: Ông ấy nói đôi khi họ phải làm như vậy bởi vì người ta trở nên bạo lực hoặc quá kích động và phải bị chinh phục. Đó là những gì ông ấy đã nói. D: Vậy thì có lẽ nó sẽ không làm họ tổn thương vĩnh viễn, đúng không? P: Không. Đó là những gì ông ấy nói. D: Ông ấy có nói tại sao họ mang bạn lên phi thuyền hay không? P: Không. Ông ấy không nói về điều đó. Ông ấy chỉ nói về những thứ trong phòng điều khiển. Về điện. Ông ấy nói sau này tôi sẽ hiểu. Ông ấy kéo một cái vỏ bọc của cái gì đó ra. Có nhìều ánh sáng … có một hàng gì đó … trông giống như chất lỏng có ánh sáng. Giống như một cái ống, hay một cầu chì, nhưng dường như nó là chất lỏng. Nó di chuyển. Là một hệ thống kết nối hay gì đó. D: Có nhiều chất lỏng có ánh sáng như thế không? P: Bốn … năm. Năm cái mỗi hàng, được xếp cạnh nhau. Chúng giống như những ống nhỏ…. trông giống như ánh sáng lỏng chảy qua các ống đó. Và sau đó chúng chảy ra phía sau của bàn điều khiển. D: Chúng giống như đèn nê-ông hay không? P: Vâng, giống như vậy, ngoại trừ là bạn không thể nhìn xuyên qua nó. Nó dường như là ánh sáng đục. D: Ông ấy có nói họ dùng chúng để làm gì hay không? P: Nó giống như máu của chúng ta đối với cơ thể chúng ta. Nó được dùng cho các máy móc nào đó. D: Ý của bạn nó giống như là một loại nhiên liệu? P: Không. Không giống như nhiên liệu, nhưng giống như máu, để lưu thông. Tôi đoán ông ấy nói rằng nó mang năng lượng chạy xung quanh. D: Ý của bạn là chất lỏng này ở nhiều nơi khác nhau của phi thuyền? P: (cắt ngang) Là chạy khắp phi thuyền. Lưu thông, là cách nó đi đến các nơi trên phi thuyền. Nó lưu thông. Đó là những gì ông ấy đã nói. D: Trong các bức tường, hoặc dưới sàn nhà? 168
P: Vâng. Đi qua máy móc. Giống như dầu, tôi đoán. Chỉ là nó không phải là nhiên liệu, nó mang nhiên liệu đi khắp nơi. Là năng lượng. Đó là nó! Nó mang năng lượng lưu thông khắp phi thuyền, qua các máy móc hay cái gì đó. Chạy qua tất cả các công cụ gì mà hoạt động. D: Nó có phải rất quan trọng hay không? P: Nó chỉ là một trong các phần quan trọng. Nó không phải là phần chính. Ông ấy chỉ nói cho tôi biết về nó, giải thích cách các loại công cụ này hoạt động. D: Bạn có nhìn thấy những nơi mà nó chạy qua hay không, hay là nó đã bị che lại? P: Tôi không thể nhìn thấy chúng bằng đôi mắt của tôi, nhưng tôi có thể nhìn thấy hình ảnh trong đầu của tôi nơi mà nó chạy qua. Nó ở bên trong các công cụ và chạy vào giữa một đống thứ, tôi không biết nó là gì. Nó chỉ là một phần làm cho phi thuyền hoạt động. D: Nó nằm sau bức tường? P: Giống như vậy. Nó ở trong các thứ, ở các khu vực khác nhau, được bao phủ bởi những thứ khác. Rất nhiều thứ trong đó. Nó ở đằng sau bàn điều khiển. Tôi đoán nó ở đó để trông chừng và điều chỉnh hoặc kiểm tra. Tôi không biết. Nhưng nó ở đó và bạn có thể nhìn thấy nó. D: Thật kỳ lạ. Nó có màu sắc gì không? P: Nó trắng, sáng chói. Nó trông giống như chất lỏng nhưng nó chỉ là năng lượng. Ông ấy nói như thế. Phil làm nghề điện tử, cho nên chúng ta sẽ nghĩ rằng khi Phil nhìn thấy những đồ điện trong phòng điều khiển sẽ nhận biết chúng là gì. Nhưng, tâm trí của Phil toàn toàn ở lúc 14 tuổi, và mọi thứ đối với Phil đều lạ lẫm, bí ẩn và không thể giải thích. D: Ông ấy có chỉ cho bạn những gì khác không? P: Một hộp đen nhỏ. Nói đó là của tôi. Tôi không thể mang đó về nhà, nhưng ông ấy muốn cho tôi xem. Hộp đen này giống như cái mà Phil đã nhìn thấy sau khi gặp một con cú. Rõ ràng là Phil đã được chỉ cho thấy hộp đen này nhiều lần, giống như họ đang đợi anh nhận ra nó. D: Nó trông như thế nào? P: Nó rất nhỏ … không phải hình vuông mà là dài. Hơi đen … và sáng bóng. Trơn tru. Tôi nghĩ nó có thể mở ra được, nhưng tôi không biết mở như thế nào. Có cái gì đó bên trong, nhưng tôi không biết là cái gì. Ông ấy nói nó là của tôi … nhưng tôi không thể lấy nó. D: Ý của bạn là gì, nó là của bạn sao? P: Ông ấy nói tôi đã làm ra nó từ lâu lắm rồi. D: Bạn nghĩ gì về điều đó? P: Ông ấy nói sao thì sao. Tôi không có tranh cãi. Sao cũng được. Tôi nghĩ rằng nó cũng hay hay. Nhưng nó được mở ra bằng một cách nào đó. Có một cái gì đó bên trong. Tôi nghĩ ông ấy nói với tôi có cái gì ở trong đó, nhưng tôi nghĩ nếu ông ấy không nói thì tự nhiên tôi cũng biết. D: Ông ấy lấy ở đâu ra cái hộp đó? P: Tôi không biết. Tôi nghĩ ai đó đã trao nó cho ông ấy. Ông nói: \”Đây, nhìn cái này.\” Tôi nói, \”Cái gì vậy?\”. Ông nói: \”Đây là của bạn. Bạn đã làm ra cái này … rất lâu về trước, khi bạn là một phần của chủng tộc khác. Cái này dùng để nhắc nhở bạn về di sản của bạn.\” Tôi nói: \” Cái gì vậy? \” Không biết ông ta nói cái gì, cái gì đó, là lời nói gì đó. Ông nói … (Anh gặp khó khăn trong việc tìm kiếm từ ngữ) Ốp … cái gì đó. Đó là những gì ông ấy đã nói. Một cái gì đó. Ông ấy nói nó dùng để cho tôi nhớ về di sản của tôi. Tôi là một phần của một chủng tộc khác. Cái hộp đó nặng. Láng và màu đen, và sáng bóng. Tôi nghĩ có một cái gì đó ở bên trong nó. Tôi không dám mở nó ra. Tôi sợ ông ấy sẽ giận. Nó giống như một cái quan tài nhỏ, có mặt trên cong. 169
D: Nếu bạn cố gắng, bạn nghĩ có thể mở nó ra hay không? P: Vâng. Tôi nghĩ rằng tôi biết làm thế nào, nhưng tôi sợ. Giống như bạn đã biết cách mở ở trong tâm trí của bạn. Tôi nghĩ rằng chìa khóa nằm ở trong tâm trí. Nếu tâm trí của bạn không biết cách mở thì sẽ không mở được. Nhưng nếu tâm trí của bạn biết làm thế nào để mở nó thì nó sẽ mở ra và bạn có thể kéo cái nắp ra. D: Người khác có thể mở nó ra hay không? P: Tôi nghĩ tôi là người duy nhất có thể mở ra nó. Như ông ấy đã nói, tôi đã làm nó. D: Vậy ông ấy không tò mò muốn biết nó có cái gì bên trong hay sao? P: Ông ấy không thấy nó có gì quan trọng. Ông ấy chỉ nghĩ có lẽ tôi muốn nhìn thấy nó. Giống như nó rất quan trọng đối với tôi. D: Sau đó thì sao? P: Tôi trả lại cho ông ấy. Ông ấy mỉm cười giống như ông ấy biết điều gì đó. Ông ấy mỉm cười với tôi, nhưng tôi nghĩ rằng ông ấy đang cười tôi. Giống như đôi khi một người biết điều gì đó mà họ không nói ra những gì họ biết. Nhưng bạn biết qua cách họ nhìn bạn. D: Ông ấy có chỉ cho bạn thấy cái gì khác nữa không? P: Dường như có rất nhiều, có rất nhiều điều đang diễn ra. Có những người khác ở đó, những người nhỏ đang làm việc. D: Họ trông như thế nào? P: Họ hơi lùn, xấu xí, da màu xám. Họ có đầu trọc rất lớn. D: Nhưng người mà bạn nói giống phụ nữ thì không giống họ? P: Không. Cô ấy hơi khác với họ ở chỗ nào đó, nhưng rất tốt bụng và thân thiện. Cô ấy chỉ là có da thật nhăn. Đôi mắt của cô ấy có gì đó cứ hút tôi vào, làm cho tôi không thể tách ra khỏi chúng. Nhưng cảm giác đó rất tốt. Hơi khác một chút. Nhưng cô ấy rất tốt. D: Những người mà bạn nói xấu, họ có nói chuyện với bạn hay không? P: Không, họ chỉ ở đó. Họ làm các việc khác. Đi tới đi lui. Chạm vào mọi thứ. Khiêng các thứ …. Tôi không biết họ là ai. Họ dường như rất bận rộn. Họ không quan tâm đến tôi. D: Vậy người nói chuyện với bạn nhiều nhất là vị phi công đó? P: Tôi không biết nữa, cả hai người (phi công và phụ nữ) đều nói chuyện với tôi nhưng tôi không biết ai nói chuyện nhiều hơn. D: Bạn có nhìn thấy bất cứ ai trông giống như người phi công đó không? P: Tôi thấy một người khác. Người nào đó đi ngang qua đầu bên kia của hành lang. Ông ta không nhìn tôi … không nói gì. Chỉ là đi ngang qua. Ông ấy giống như anh chàng phi công này, đều giống như chúng ta. Tôi chỉ thấy có vậy. Tôi nghĩ có lẽ có nhiều thứ hơn, nhưng tôi không chắc. Không nhìn thấy. D: Điều gì đã xảy ra sau đó? (Dừng lại hơi lâu) P: Tôi không chắc. Tiếp theo, có vẻ như là ban đêm và chúng tôi một lần nữa ở trong chiếc xe nhà của chúng tôi. Anh trai tôi và tôi đang ngồi ở ghế sau. Linda ngồi phía trước với mẹ tôi. Gail và Cathy đang ngồi ở hàng ghế giữa. Họ đang ngủ và mẹ đang lái xe. Có vẻ như chúng tôi đang hướng đến Memphis. D: Bạn có biết làm thế nào bạn đã trở lại trong xe hơi hay không? P: Tôi không biết. D: Mẹ của bạn có nói gì không? 170
P: Bà ấy lo lắng sẽ đến Memphis trể. Sau đó bà ấy không nói gì nữa. Có một khoảng thời gian dài … yên lặng. Tôi đang lắng nghe tiếng xe chạy trên đường. D: Lúc đó có khuya lắm không? P: Vào sáng sớm. D: Và bà ấy đã không nói chuyện gì đã xảy ra sao? P: Không ai nói gì cả. Họ không biết. D: Lúc đó bạn có nhớ bất cứ điều gì đã xảy ra không? P: Không, lúc đó không nhớ. Nhưng bây giờ thì đã nhớ. D: Vào thời điểm đó bạn chỉ nhớ về chuyến du lịch, nhưng bây giờ bạn nhớ những gì thực sự đã xảy ra. Có phải như thế không? P: Tôi nghĩ tôi nhớ ra nhiều thứ. D: Bạn có nghĩ rằng trải nghiệm đó là một giấc mơ hay không? P: Tôi không biết. Nó không tệ. Cũng được. Hơi đáng sợ. Không bị tổn thương. Tôi nghĩ tôi không muốn gặp phải chuyện đó một lần nữa. Nó lạ lẫm, kỳ quái hay là gì đó. Tôi không thích. D: Nhưng thật sự là họ đã không làm gì bạn mà, đúng không? P: Có, họ đã làm. Họ lấy một thứ. Một mẫu thí nghiệm. D: Bạn có biết đó là mẫu gì không? P: Da. D: Có bất cứ thứ gì khác không? P: (Pause) Đó là tất cả những gì tôi nhớ. Tôi nói với Phil rằng trải nghiệm của anh có thể được ví như là một chuyến viếng thăm phòng khám của bác sĩ. Nhiều người không thích đi đến đó bởi vì mọi thứ (đặc biệt là các kiểm tra) được thực hiện làm cho người ta khó chịu. Họ (bác sĩ ) cũng không có cách nào khác bởi vì họ không thể không làm những kiểm tra trên cơ thể các bệnh. Tôi nghĩ nếu tôi có thể thuyết phục tiềm thức của Phil chấp nhận lối suy nghĩ này thì Phil sẽ không cảm thấy khó chịu. D: Chúng ta hãy dời đến thời điểm tương lai để xem bạn có còn gặp gỡ họ sau đó hay không. Nếu có một cuộc gặp gỡ khác xảy ra thì sau khi tôi đếm 1-2-3 thì chúng ta sẽ di chuyển về phía trước và đến ngay thời điểm đó. Hiện giờ bạn đang làm gì? Bạn nhìn thấy gì? Có một điều đáng chú ý là giọng của Phil lúc 14 tuổi giống như rất buồn ngủ, chậm chạp và hơi vô tư. Không quá trẻ con, nhưng còn vô tư. Nhưng hiện tại, khi anh nhập vào cảnh mới, giọng anh trở lại bình thường. Phil nói anh ta đang nhìn vào một vết thương sâu và nó làm cho anh bối rối. P: Tôi không biết tại sao nó ở đó. Tôi không nhớ gì cả. Tôi không biết tôi nó là gì. D: Nó có chảy máu không? P: Không, nhưng tôi có thể nhìn thấy bên trong của nó. Nó có một lỗ hổng, mặc dù nó không bị rách nát. D: Vết thương đó ở đâu? P: Tôi nghĩ rằng đó ở trên người tôi … ở bên phải của tôi. Nó chỉ dài khoảng vài inches … và rộng chừng một hay hai inch (2,5- 5 cm), nhưng đó là một lỗ vết thương sạch sẽ. Nó không chảy máu, nhưng nó sâu và có màu đỏ sậm. D: Làm sao bạn bị như thế? 171
P: Nó đã được mổ ra … để loại bỏ một cái gì đó. Tôi không biết nó là cái gì. Một cái gì đó đã được đặt ở đó được một thời gian và bây giờ đã được lấy ra. D: Nó đã được lấy ra như thế nào? P: Phẫu thuật. Da đã được cắt, mở ra… và lớp da bên ngoài được cắt bỏ. D: Ai đã làm điều này? P: Họ đã làm. Họ. Những người trông chừng. Những người bạn. D: Bạn đã ở đâu khi điều này xảy ra? P: Tôi ở trong phi thuyền, trên một cái bàn. Cái bàn duy nhất trong phòng. D: Bạn có biết ngày tháng năm nào đã xảy ra chuyện này hay không? P: (Tạm dừng) Tôi không chắc. Tôi không cảm thấy thời gian nào cả. D: Bạn có thể thấy được cái gì đã được lấy ra hay không? P: Có một cục u đã gây rắc rối. Nó phải được loại bỏ bởi vì nó … có hại. D: Nhưng bạn nói họ đã bỏ nó vào? P: Đó là ảnh hưởng phụ của cái gì đó mà họ đã bỏ vào. Là kết quả của một thứ đã được bỏ vào. Một quả cầu bằng kim loại sáng bóng. Và khối u đã hình thành xung quanh nó. Khối u là những gì họ muốn tạo ra. Họ cần mô. Một khối u. Nó sẽ có hại cho tôi, nhưng nó là thứ họ cần. Họ lấy nó ra để nó không làm hại tôi. D: Họ cũng loại bỏ quả cầu nhỏ đó? P: Vâng, nó nằm trong khối u. Khối u hình thành xung quanh quả cầu. Nó giống như một viên bi. Khối u được dùng để nghiên cứu hệ thống trong cơ thể của tôi. Một loại hệ thống… không phải miễn dịch, nhưng nó có liên quan đến điều đó. Tôi không hiểu chính xác nó là gì, nhưng đó là một hệ thống của một loại tái sinh. Khối u là một phản ứng đối với viên bi này, nó sẽ gây ra nguy hiểm nếu để nó ở trong đó. Nhưng họ cần khối u này để nghiên cứu phản ứng của tôi đối với viên bi này. D: Một cái gì đó giống như hệ thống phòng thủ của cơ thể? P: Không chỉ là phòng thủ. Phức tạp hơn nhiều. Là sự đồng hóa. Sự tăng trưởng (của khối u) được tạo ra bởi viên bi là dùng để nghiên cứu và hiểu các hệ thống khác nhau trong cơ thể, bao gồm cả hệ miễn dịch. Họ đặt viên bi ở đó để nghiên cứu sự tăng trưởng của khối u bao xung quanh viên bi. D: Viên bi có lớn không? P: Rất nhỏ. Gần với kích thước của một B.B., 7/40 inch (0,5 cm]. D: Và nó đã không gây ra bất kỳ vấn đề nào trong khi nó ở bên trong cơ thể của bạn? P: Gần đúng như thế. Mặc dù không có gì nghiêm trọng, chỉ là một chút không thoải mái, không có gì nguy hiểm. Không có gì làm cho tôi không chịu nổi. D: Bạn cảm giác khó chịu như thế nào? P: Một chút mệt mỏi, buồn nôn, hơi mất cân bằng. Nói chuyện hơi nhừa nhựa một chút. Nó giống như năng lượng của cơ thể bị hút vào viên bi và khối u đó. D: Bạn có biết nó được đặt trong cơ thể của bạn bao lâu không? P: Nó vẫn ở đó. D: (Đó là một tuyên bố bất ngờ.) Vẫn còn ở đó? Tôi nghĩ họ đã lấy nó ra? P: Chưa. 172
D: Ồ, ý của bạn là họ đang lấy nó ra, ngay bây giờ? P: Không, bây giờ nó vẫn còn ở đó. D: (Tôi không hiểu) Khi họ loại bỏ khối u, họ đã không lấy viên bi ra ngoài sao? P: Điều đó chưa xảy ra. Là tôi đang nhìn về tương lai. D: Vâng, bạn nói bạn đã nhìn thấy lỗ hổng ở trên người bạn và họ đã loại bỏ khối u từ cơ thể bạn. P: Họ sẽ làm như thế. Nhưng chưa. Nó quan trọng đối với họ và với tôi, và quan trọng cho những điều sẽ xảy ra trong tương lai. D: Ý của bạn là gì? P: Tôi không biết. Chỉ là có nhiều điều sẽ đến. Đó là những gì tôi biết. D: Nhưng bạn nói nó nguy hiểm cho bạn nếu họ để lại khối u đó bên trong bạn. P: Đúng, nếu như nó còn ở trong đó. Nhưng sẽ không sao. Nó chưa được lấy ra. Hiện tại chưa phải lúc. Nó đã được đặt ở trong đó, được tiêm vào. D: Vậy tại sao họ rạch ra vết thương? P: Đó là hình ảnh nó sẽ là như thế khi nó được lấy ra. Là một viễn cảnh trong tâm trí. D: Được. (Phil đã được cho thấy thoáng qua về một cảnh của tương lai.) Vậy nó sẽ ở trong cơ thể của bạn một khoảng thời gian và sau đó nó được lấy ra và kiểm tra. Điều gì sẽ xảy ra nếu họ không loại bỏ nó? P: Nó sẽ tạo một khối u và gây ra các vấn đề về thận, sẽ làm cho thận nhưng hoạt động. Kích thước của nó sẽ tăng lên và gây tắc nghẽn. D: Vậy là nó nằm ở vùng thận. Rõ ràng vật thể này đã được đặt bên trong Phil vào thời điểm gặp gỡ với con cú. Sau khi tĩnh lại, chúng tôi kiểm tra sau lưng của Phil nhưng không thấy có sẹo. Nếu đều đó thật sự đã xảy ra thì rõ ràng là vết thương đã được chữa lành đến không còn dấu vết gì. Phil nhớ lại một số chi tiết về viên bi. Anh nghĩ rằng viên bi đã được đưa vào bằng cái máy có hình dáng kỳ lạ như con bọ cầu nguyện. Viên bi màu bạc, rất nhỏ, nhỏ hơn một B.B. Nhưng anh nghĩ có lẽ nó không phải là kim loại mà có thể là một loại khoáng chất không bị tia X (X-ray) phát hiện được. D: Vậy, có lẽ bạn sắp gặp lại họ một lần nữa rồi, bởi vì họ phải lấy nó ra tại một thời điểm nào đó trong tương lai. (Cười) P: Không sao. Nhìn lại quá khứ, cảm giác của tôi đối với họ cũng ổn. Tôi thấy được họ rất thân thiện. D: Vâng. Ngay cả khi bạn ở đó, bạn cũng không sợ họ. P: Vâng, tôi cảm giác như tôi đã biết họ từ trước. Tôi không biết đó là cá tính riêng của họ, hay tất cả bọn họ đều như thế. (Sau khi thức tỉnh) Điều đầu tiên Phil muốn thảo luận là những gì đã diễn ra trong phòng với người phụ nữ có da nhăn nheo. Có nhiều điều khác đã xảy ra, hơn những gì anh ta đã kể lại. Hiển nhiên là ở lứa tuổi 14 thì có vài điều anh không thể mang ra mà thảo luận, ngay cả bây giờ anh cũng còn cảm thấy xấu hổ. Khi anh nói về nó anh nhìn vào bức tường, tránh đi ánh mắt của tôi. Thật ra nó cũng không phải là loại chuyện mà chúng ta thông thường hay bàn đến. P: Tôi không muốn nói về điều đó, nhưng … họ gắn một dụng cụ thăm dò vào một tinh hoàn của tôi, và kéo ra … ôi, tôi không biết đó là gì… chất lỏng hoặc tế bào hoặc cái gì đó. D: Có phải đây là điều bạn mà sợ sẽ bị đau hay không? Bạn nói họ sẽ đâm vào bạn một cái gì đó. 173
P: Đó là một ống bạc nhỏ. Và nó có cái gì đó ở phần đầu của ống bạc đó. Tôi nhìn thấy cái ống và tôi nhắm mắt lại. Tôi không muốn xem thêm nữa. Tôi biết được họ đang làm gì, nhưng nó không đau. Họ lấy mẫu vật, mẫu xét nghiệm, tôi đoán như vậy. D: Tôi nghĩ nó rất thú vị khi bạn nghĩ rằng chúng sinh đó là một phụ nữ. P: Bạn có thể đoán được qua năng lượng của cô ấy, tính cách của cô ấy rất nữ tính. Cô ấy có một cái gì đó làm cho bạn nghĩ rằng cô ấy là một y tá trưởng hay chức vị tương đương. Da của cô ấy thật sự rất nhăn nheo. Tôi không thể nhìn vào bất cứ nơi nào khác ngoại trừ đôi mắt của cô ấy. Có vẻ như khi cô ấy nhìn bạn, bạn liền bị khóa vào đôi mắt ấy và bạn không thể rời khỏi nó. Nhưng khóe mắt của tôi có thể nhìn thấy phần còn lại của cô ấy. Tôi thực sự không nhớ nhiều ngoại trừ việc nhìn thấy các nếp nhăn. Tôi không nhớ cô ấy có mái tóc hay không nữa. D: Có lẽ đó là cách họ làm việc. Cô ấy khóa bạn lại như vậy thì bạn sẽ không cảm giác được bất cứ điều gì. P: Tôi đoán vậy. Khi y tá đó lấy mẫu … tôi biết cô ấy đã chạm vào tôi, nhưng tôi đã tập trung vào câu chuyện, vào mắt. Tôi đoán chuyện gì đó đang diễn ra với những người khác trong gia đình tôi. Cô ấy không nói. Nhưng tôi nghĩ là tôi đoán trúng. D: Nhưng người đàn ông, vị phi công, dường như khác hơn cô ấy rất nhiều, có phải không? P: Vâng, ông ấy giống con người hơn, mặc dù ông ấy cũng có cái gì đó khác lạ. Không đáng sợ, chỉ khác lạ. Đôi mắt của ông ấy giống mắt của người Á Châu, hoặc ngườu Ấn Độ. Giống như thế, chỉ có điều chúng có khe hở, và giống hình quả hạnh hơn. Thật khó miêu tả. Chúng không phải là màu đen. Chúng cũng có tròng mắt giống như chúng ta. Đôi mắt cũng giống như bình thường. Chỉ là hình dạng của mắt, phần giữa của mắt hình tròn, nhưng phần cuối của mắt như một khe hở. Ông ấy có mái tóc màu sáng, màu vàng hoặc màu xám hoặc giống như thế. Một lần nữa, giống như là tôi đã không nhìn những thứ xung quanh họ mà là trên mặt và mắt của họ. Bạn như bị khóa vào trong đó. Đôi mắt của họ giống như là nam châm và chúng khóa bạn lại, thu hút bạn. Và khi họ nhìn vào bạn, họ thu hút được bạn. Và bạn không thể thoát khỏi nó. D: Có lẽ đó là cách mà họ nói chuyện. P: Đúng vậy. Gần giống như là có một kết nối vật lý và lời đối thoại đi qua kết nối này. Ông ấy thật sự rất thân thiện và giống như ông ấy biết điều gì đó mà tôi không biết, nhưng mọi thứ điều tốt đẹp, không có bất cứ điều gì xấu cả. Dường như ông ấy có một nếp nhăn trên khóe mắt. D: Chỉ có một điều làm bạn khó chịu là một dụng cụ gì đó làm cho người ta bị điện giật? P: Vâng, tôi cảm thấy khó chịu khi ông ấy nói với tôi cách họ có thể làm cho người ta ngừng lại và ngất xỉu. Họ có thể kiểm soát người ta bằng một chùm ánh sáng từ bảng điều khiển. Nó làm cho tôi liên tưởng đến một dụng cụ giống như cây chích điện. Giống như khi chúng ta dẫn bò vào chợ, chúng ta sử dụng một cây chích điện và giật điện những con bò để chúng làm theo những gì chúng ta muốn. Chùm ánh sáng đó có thể bắn ra khỏi phi thuyền. Họ sử dụng chùm ánh sáng đó để kiểm soát con người khi bị bắt buộc phải làm vậy. Dường như họ xem chúng ta giống như gia súc. Vì vậy mà họ có vẻ không được thân thiện. D: Bây giờ bạn cảm thấy nó như thế nào? (nói về cuộc gặp gỡ) P: Hmmm, trung lập. Tại thời điểm này tôi không biết có tin tưởng nó hay không, nhưng tôi cũng không thấy khó chịu nếu tôi không tin. Tôi ước tôi có thể tin, tôi muốn tin tưởng vào nó. Nói như thế này, tôi ước gì có một cái gì đó tôi có thể nắm bắt để tôi có thể tin tưởng điều này đã xảy ra, nhưng tôi không có (gì để nắm bắt). Tôi nghĩ nó giống như là một sự tưởng tượng hay là gì đó, tôi không biết nó có thật hay không. Tôi nghĩ tôi hơi thất vọng vì tôi không được trải nghiệm một điều làm tôi có thể thật sự tin tưởng. D: Tại sao bạn muốn tin vào điều đó? 174
P: (Chậm rãi và do dự) Tôi chỉ nghĩ rằng đó là một cái gì đó … nó cho chúng ta hy vọng rằng có điều gì tốt hơn là cuộc sống vô thường ngày qua ngày như thế này. Có một sự thật tốt đẹp hơn, khác hơn ở bên ngoài, thú vị hơn là cuộc sống từng ngày của chúng ta. Nhưng điều này không phải là một thứ mà chúng ta có thể nói: \”À, vâng, điều này là có thật.\” Đó có thể là kết quả của sự tưởng tượng phong phú, hoặc … tôi không biết nó là gì. Thật ngạc nhiên là tất cả những sự kiện này (và ai biết còn bao nhiêu nữa) đã nằm im lìm trong tiềm thức của Phil trong suốt cuộc đời anh. Không có dấu hiệu nào cho thấy chúng ở đó. Chúng tôi đã không khám phá chúng bởi vì chúng tôi không biết về sự tồn tại của chúng. Chúng có lẽ vẫn sẽ được giấu kính nếu không được kích hoạt bởi những giấc mơ. Phiên thôi miên này cho thấy Phil không còn bị khó chịu bởi các cuộc gặp gỡ nữa, bởi vì thái độ thân thiện của anh đối với những chúng sinh đó. Nhưng tôi đã nghĩ sai. Suốt một tháng sau đó, Phil đã trải qua nhiều chấn thương (tinh thần) trong khi anh đang cố gắng điều chỉnh những trải nghiệm này sao cho phù hợp với cuộc sống của mình. Anh ấy không gọi điện thoại cho tôi, vì vậy tôi không biết Phil đang vật lộn với các vấn đề trong lòng anh. 175
CHƯƠNG 22: MẤT ĐI SỰ LIÊN KẾT VỚI THỰC TẠI TÔI HOÀN TOÀN không hay biết những buổi thôi miên vừa qua đã làm cho Phil bi đau khổ cho đến khi chúng tôi gặp lại vài tuần sau đó. Phil muốn thảo luận về những gi đang xảy ra trong tâm trí của anh. Tôi bật máy ghi âm, vi tôi nghĩ rằng những lời tường thuật của anh về những cảm xúc lẫn lộn sau khi ký ức được khôi phục sẽ rất hữu ích cho các nhà điều tra (khác) đang cố gắng tìm hiểu hiện tượng bất thường này. P: Tôi thật lòng với bạn, những buổi thôi miên này … làm việc trong lĩnh vực này làm cho tôi rất phiền muộn. Tôi nghĩ nếu tôi có thể bỏ mặc tất cả thì tôi sẽ làm ngay. Nó làm cho tôi rất khó chịu. Tôi không muốn bạn phải phiền lòng hoặc cảm thấy lo lắng cho tôi, nhưng nói thật, đôi khi, sau những lần chúng ta làm việc với nhau thì cảm giác sợ hãi xâm chiếm lấy tôi, không biết vì lý do gì. Không phải là hoảng sợ mà là cảm giác hoàn toàn không thoải mái. Tôi đã đặt câu hỏi với trí tuệ của tôi trong một thời gian, và cảm thấy rằng dường như tôi đã mất liên lạc với thực tại. D: Ý của bạn là sau lần thôi miên đầu tiên? P: Sau buổi đầu tiên và buổi thứ hai. Đặc biệt là sau lần thứ hai. (Lần nhất và hai về chuyện bắt cóc, không phải từ chương 1.) D: Lần thứ hai? Lần đầu tiên rất đáng sợ, nhưng tôi không nghĩ chúng ta đã chạm vào bất cứ điều gì đáng sợ trong lần thứ hai. P: Tôi không biết. Tôi không biết là chuyện gì nữa. Tôi nghĩ có nhiều vấn đề liên quan ở đây, có lẽ là lúc những sự kiện này đang xảy ra thì nó rất đáng sợ. Và lẽ ra một thời gian sau thì những cảm xúc đó sẽ được lắng xuống. Thời gian giúp cho cảm xúc được giải tỏa. D: Sau đó bạn có cảm thấy tốt hơn không? P: Không, tôi cảm thấy kinh khủng. Tôi bị trầm cảm và sợ … sự trống rỗng. Tôi không thể xác định được điều gì đã làm cho tôi sợ. Tôi có cảm giác sợ hãi một điều gì đó mà tôi cũng không biết. Và tôi cảm thấy như bị cắt đứt, mất liên lạc với thực tại. Cảm giác này rất không bình thường đối với tôi. D: Nó kéo dài bao lâu? P: Ồ, nó sẽ kéo dài trong một ngày, nửa ngày. Ở các thời điểm khác nhau. Nó mới chỉ xảy ra khoảng ba hoặc bốn lần. Không kéo dài. Bắt đầu một hai ngày sau khi chúng ta làm việc với nhau là nó tự nhiên xuất hiện. Một cảm giác kinh khủng khi bị mất liên lạc, ngoài tầm kiểm soát, và cảm giác khủng khiếp khi bị kinh sợ. Tôi không biết tôi đang sợ hãi điều gì nữa. Ý của tôi là không có gì để tôi có thể hình dung hoặc thậm chí tưởng tượng ra. Không có tiêu điểm để tập trung vào. Đó chỉ là một cảm giác sợ hãi kinh khủng. Tôi không biết những người khác có nghĩ nó khủng khiếp hay không. Có lẽ họ cảm thấy tồi tệ hơn rất nhiều. Nhưng nó mới mẽ đối với tôi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy như vậy trước đây. Như tôi đã nói, nếu tôi cảm thấy việc làm này không quan trọng, tôi có thể bỏ mặc nó, tôi chắc chắn sẽ làm như vậy. Bởi vì nó thực sự làm cuộc sống của tôi trở nên phức tạp, và tôi không muốn điều đó. D: Tôi nghĩ những điều mà chúng ta đã khám phá mấy năm trước có thể là lý do gây ra sự phức tạp đó, bạn biết đấy, khi chúng ta làm việc về kiếp sống quá khứ của bạn và sau đó nhận được thông tin về sự gieo hạt giống trên Trái Đất. P: Không, điều đó không gây ra rắc rối gì cả. Thật ra, những sự kiện đó không có liên quan, nó chỉ bổ sung cho đời sống của tôi. Nhưng sự kiện này (bắt cóc) xảy ra trong kiếp sống hiện tại của tôi. Nó gắn liền với tôi. D: Bạn nói đúng. Tiền kiếp cho dù có lạ lùng cũng không ảnh hưởng trực tiếp đến kiếp sống này. P: Nó đã qua rồi. 176
D: Vâng, còn sự kiện này có liên quan đến kiếp sống này; Nó đang xảy ra với bạn bây giờ. Đó là sự khác biệt, phải không? P: Vâng, bạn biết đấy, lần đầu tiên chúng ta làm việc trong lĩnh vực (bắt cóc) này, khi tôi nhìn thấy những sinh vật nhỏ bé trên đường, tôi nhớ cảm giác của tôi lúc đó là: \”Tôi không muốn thay đổi thực tại của tôi. Tôi không muốn chuyện này xảy ra.\” Lúc đó tôi đã phản đối bởi vì nó đang thay đổi quan niệm của tôi về thực tại và nền tảng đời sống của tôi. Hiện tại cảm giác đó dường như lại xảy ra, nền tảng thực tại của tôi đang bị thách thức. Những gì tôi đang xem như là điều hiển nhiên và những gì tôi đang dựa dẫm vào đang bị … vạch trần và đá thẳng xuống địa ngục. Tôi thực sự lo lắng, không biết Phil có phải đang đối mặt với một cái gì đó quá mức mà anh không thể chịu đựng nổi hay không. Tôi sợ rằng anh sẽ có xu hướng tự tử một lần nữa. Vào năm 1970, (sau khi tự tử) Phil đã có thể điều chỉnh và đối phó tình cảnh đó một cách đáng ngưỡng mộ, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu những thông tin mới được khám phá đe dọa và áp đảo anh? Tôi không muốn truyền nỗi sợ hãi cho anh, vì nó chắc chắn sẽ chỉ làm phức tạp thêm cảm xúc của anh bây giờ. D: Tôi không muốn làm tổn thương bạn bằng bất cứ cách nào. P: Không, tôi biết bạn không làm vậy. Và như tôi đã nói, nếu đây là công việc không đáng kể, tôi sẽ bỏ mặc nó. Nhưng tôi không thể. Đây là trách nhiệm, không chỉ đối với bản thân tôi, mà còn là trách nhiệm lớn hơn đối với người khác. Tôi cảm thấy mình phải hoàn thành việc này. Đó là điều mà tôi không thể trốn tránh. Tôi không thể quên đi nó. D. Bạn biết không, sau phiên thôi miên đầu tiên đó, bạn đã bị phiền muộn, và tôi đã nghĩ có lẽ bạn muốn buông tay ngay sau đó. Nhưng vài ngày sau, bạn nói: \”À, tôi muốn tiếp tục tìm hiểu.\” Tôi nghĩ nếu nó làm phiền bạn nhiều như thế, chúng ta không cần phải khám phá nó nữa. P: Cảm giác đó không phải là điều tôi không thể xử lý. Nó phức tạp hóa đời sống của tôi và làm cho tôi khó chịu trong một thời gian, nhưng tôi không biết nguyên do gì làm cho tôi cảm thấy việc khám phá ra nó rất quan trọng. Nó không phải là điều mà tôi thích làm, nhưng đó là điều tôi cảm giác rất mạnh mẽ là tôi phải làm. Tôi không thấy rõ được lý do tại sao, không biết những gì sẽ xảy ra sau đó. Nhưng tiếp tục công việc này là điều rất quan trọng. D: Được rồi. Nhưng nếu bạn thấy không ổn, chúng ta luôn có thể bỏ qua. Chúng ta không cần phải tiếp tục nữa. P: Tôi hiểu điều đó, và tôi rất cảm kích điều đó. Tôi chỉ muốn nói cho bạn biết rằng mỗi lần tôi trì hoãn gọi cho bạn để sắp xếp một buổi thôi miên mới là vì tôi cảm thấy mình cần một thời gian nghĩ ngơi. D: Đó là lý do tại sao tôi chỉ chờ bạn gọi cho tôi. Tôi không bao giờ muốn thúc đẩy bạn làm một điều gì mà bạn không muốn làm. Nhưng có cách nào bạn có thể bỏ các thông tin này ra khỏi tâm trí của bạn và giả vờ đó là một giấc mơ hay không? Như vậy thì nó sẽ không làm phiền bạn? P: Không. Điều quan trọng ở đây là tôi phải làm cho cảm xúc này thoát ra ngoài. Nó như là bị tắc nghẽn. Sự khó chịu bên trong này cần phải được giải thoát. Tôi đoán đó là lý do tại sao tiếp tục công việc này là điều quan trọng. Đó là suy nghĩ của cá nhân tôi. D: Có lẽ nếu bạn không giải thoát nó, nó sẽ tác động đến bạn trong vô thức bằng một cách nào đó. P: Chính xác. Tôi cảm giác như thể ý thức và tiềm thức của tôi đang chiến đấu với nhau về điều này và cố gắng điều chỉnh nhận thức của tôi về sự thật. Sự thật đang nằm trong tiềm thức của tôi và nó cần được giải tỏa thông qua ý thức. Điều này giống như trường hợp chửa một vết bỏng. Khi người ta cạo bỏ lớp da bị bỏng, nó rất khủng khiếp và đau đớn, nhưng người ta phải trải qua khâu chửa trị này mới có thể chữa lành vết bỏng. Bạn có hiểu những gì tôi đang nói hay không? D: Tôi không biết nhiều về việc trị bỏng. Nhưng tôi hiểu ý của bạn. P: Đó là một quá trình khủng khiếp khi người bị đốt cháy nghiêm trọng phải thỉnh thoảng bi cạo da chết trên vết bỏng để tránh sẹo, hay vi mục đích gì đó. Tôi không biết rõ họ làm như thế nào nhưng 177
đại khái là như thế. Đó là cảm giác của tôi về điều này, sự khó chịu bên trong phải được phóng thích và lưu thông. Phải trải qua quá trình này, nó phải được thực hiện. Đó là một phần của toàn bộ quá trình. Trong quá trình phóng thích, nó sẽ gây ra những cảm xúc này, nhưng sau đó nó sẽ thông thương. Tôi có nghị lực, tôi có thể chịu đựng được. Nó sẽ không gây ra bất kỳ thương hại gì vĩnh viễn. Tôi chỉ muốn bạn biết điều này để mỗi khi tôi nói rằng tôi cảm thấy không tốt hay là gì đó, hoặc tôi cảm thấy khó chịu thì bạn có thể hiểu tại sao. Tôi cần phải nói để bạn biết trước những gì sẽ xảy ra. (Người dịch: da bị phỏng không tự nhiên rớt ra nên phải cạo bỏ, nếu không nó sẽ bị thối rữa và gây nhiễm trùng) D: Nhưng bạn nói rằng bây giờ bạn có thể chịu đựng được tốt hơn vài năm trước đây, khi chúng ta bắt đầu làm việc về những tiền kiếp của bạn. P: Lúc đó tôi không màng cố gắng xử lý cảm xúc của mình. Rất khó để diễn tả. Tôi không biết tại sao nó rất phiền não. (Lúc trước) Tất cả những kiến thức mà chúng ta thu thập được và việc làm quen với người ngoài hành tinh và các sinh vật khác là một nền tảng tốt giúp tôi xử lý vấn đề bây giờ được dễ dàng hơn. Tất cả những gì trước đây là để chuẩn bị đối phó với vấn đề hiện tại. Nghị lực của tôi rất mạnh, nhưng tâm lý của thân thể này của tôi vẫn rất yếu đuối. D: Ồ, vâng, đó là lý do tại sao bạn phải cẩn thận. Nhưng thường thì tiềm thức sẽ không cho phép bạn khơi dậy những ký ức có thể làm tổn thương đến bạn. Nó rất che chở cho bạn. Có thể đó là lý do tại sao nó luôn luôn giấu diếm các thông tin. P: Đúng, rất chính xác. Nhưng con người có yếu tố tăng trưởng ở bên trong. Con người phải tiến hóa, và sẽ lành bệnh. Có một cái giá giữa sự thoải mái (mà không lành bệnh) và chữa lành bệnh (nhưng phải chịu đau đớn). Trong quá trình chữa bệnh bạn sẽ không được thoải mái, nhưng chữa lành bệnh quan trọng hơn. Tôi không biết. Tôi không biết con đường này sẽ dẫn tới đâu. D: Vâng. Tôi nghĩ rằng chúng ta đã hoàn tất công việc vào tuần trước, nhưng dường như vẫn còn một số thông tin chờ đợi được khám phá. P: Tôi có thể cảm giác được khi nào có thể dừng lại, và biết điều gì có thể khám phá. Điều đó không liên quan đến ý thức của tôi, tôi đoán đó là tiềm thức của tôi hoặc có lẽ ai đó ở phía bên kia (thế giới) chỉ đạo những gì được tiết tiết lộ, những gì không. D: Vâng, tôi nghĩ rằng tiềm thức của bạn sẽ tắt nguồn thông tin ngay nếu nó nghĩ bạn không thể xử lý chúng. Đó là cách nó làm việc. Nếu không những ký ức đã không được khuấy động ngay từ đầu. P: Có một cơ quan gì đó đang làm việc và chỉ đạo cái gì được tiết lộ, khi nào có thể tiết lộ, tiết lộ như thế nào và tại sao. Rõ ràng là bây giờ đã đến lúc và vì vậy mọi việc đưa đẩy chúng ta làm việc với nhau. Tôi nghĩ chúng ta đang làm những gì chúng ta cần phải làm. D: Và khi bạn ở bên cạnh những chúng sinh ngoài hành tinh đó, bạn cảm thấy yêu thương họ? P: Chính xác. Có một sự mâu thuẫn ở đây. Khi sự kiện xảy ra trong giấc mơ hoặc khi nhớ lại trong thôi miên, nó dường như không đáng sợ gì cả. Tôi không có cảm giác sợ hãi. Dường như những trải nghiệm đó đi thẳng vào tinh thần của tôi hay sao đó. Nếu tôi nói đúng, nếu tôi hiểu điều này một cách chính xác thì cảm giác sợ hãi là do tâm thức của tôi đang cố gắng đối phó với sự kiện này. Có vẻ như tâm thức rất còn non nớt. Và đó là lý do tâm thức phải bị chinh phục mới có thể trải nghiệm những điều này (tức là không cho tâm thức biết đến – lúc ý thức của Phil bị nhốt trong cái lọ?). Đó là một thể nghiệm rất mạnh mẽ trong lúc thăm viếng (phi thuyền) – Tôi không thích thuật ngữ \”bắt cóc\”. D: Không, tôi cũng không thích. P: Vì vậy, tâm thức đã bị đẩy qua một bên hay sao đó, và trải nghiệm trực tiếp đi vào … Tôi không biết gọi là tiềm thức có chính xác hay không, hay phải nói là cấp bậc (tâm linh) nào đó. 178
(Xin lưu ý: trải nghiệm viếng thăm UFO xảy ra ở kiếp hiện tại (lúc Phil còn nhỏ). Lúc đó nó không phải là thông tin lấy ra từ tiềm thức, nó là một sự kiện thật đã xảy ra trong kiếp này. Ký ức của sự viếng thăm UFO sau đó được tiềm thức cất giữ và giấu kín. Sau này Dolore thôi miên Phil thì mới lấy những ký ức này ra lại từ trong tiềm thức) D: Là ngân hàng ký ức hoặc là gì đó. Tôi có thể hiểu được. Và sau đó (sau khi Dolores và Phil lấy ký ức ra) bổng nhiên ý thức nhìn thấy được sự kiện đó, nó nói: “Này, có một cái gì đó đã thật sự xảy ra.\” Và nó bắt đầu hoảng sợ. P: Đó là vấn đề. Nhưng, tôi tự hỏi: nó có thật sự xảy ra hay không? Đó là cảm giác bị vuột mất, mất liên lạc với sự thật, đó là cảm giác: “Điều này có thật sự xảy ra hay không? Có lẽ là mình bị khùng rồi. Có lẽ là mình đã tưởng tượng ra nó.” D: Nghe ra giống như là tâm thức đang thắc mắc về sự kiện này, cảm giác giống như là: “Nếu những chuyện đó thật sự đã xảy ra, tại sao tôi không thể kiểm soát nó?\” Tâm thức không thể chấp nhận điều này cho nên bây giờ nó đang cố gắng đẩy thông tin này trở về chỗ cũ. P: Tôi nghĩ rằng tâm thức đang cố gắng đối phó với một cái gì đó ngoài tầm hiểu biết của nó. Những thông tin này quá mới mẽ đối với nó. Tôi nghĩ rằng đó là lý do tại sao phải tiếp tục công việc này, bởi vì tâm thức của tôi đang học hỏi điều mới mẽ này và nó đang tự phát triển trình độ nhận thức của mình. Điều quan trọng là không để cho tâm thức tự suy lý trượt đường rầy mà phải được hướng dẫn đi theo đúng hướng. Tôi phải tiếp tục khám phá để tâm thức của tôi có thể nắm bắt được tình trạng này. D: Bạn có thể chấp nhận nó và xử lý những sự kiện làm cho cảm xúc của bạn bị chấn thương. Có lẽ đây là một phần của lý do tại sao người bình thường không muốn nhớ lại những điều này bởi vì họ không biết liệu có thể xử lý nó hay không. P: Thật đáng kinh ngạc khi biết được tâm thức của con người non nớt đến cở nào. Nó giống như là trẻ sơ sinh. Khi Phil đang cố gắng hợp lý hoá các sự kiện đã xảy ra thì anh có cảm giác như có một người cha hay người mẹ nghiêm khắc đang nhin anh. Và khi Phil cố gắng đào bới những thông tin này, anh đã mạo hiểm bị sự trừng phạt của cha mẹ mình. Giống như cảm giác của một đứa con khi không được phép làm một điều gì đó nhưng vẫn lén làm mặc dù biết rằng người cha nghiêm khắc sẽ tức giận nếu phát hiện ra việc làm của đứa con. Đứa con nhỏ đang thách thức với người cha. Đó là cảm giác của Phil bây giờ. Tôi cảm thấy đó là liệu pháp rất tốt cho Phil, giúp anh phân tích những gì đã xảy ra với anh. Nếu anh có thể nói về nó và cố gắng hiểu nó, có lẽ anh sẽ tìm ra cách để đón nhận nó trong đời sống và như vậy nó sẽ không còn ảnh hưởng đến cuộc sống đời thường của anh. Cuộc đời này là quan trọng nhất, và đối tượng phải học cách mang những thông tin này vào đời sống của mình và xem nó như là một điều hiếu kỳ và thú vị, và áp dụng nó chớ không phải để cho nó kiểm soát lấy mình và làm cho đời sống của mình bị gián đoạn. Khi một người muốn tìm hiểu về tiền kiếp của mình hay muốn nhớ lại trải nghiệm về UFO thì phần lớn tiềm thức của họ đã sẵn sàng chấp nhận và hiểu rằng sẽ có những điều kỳ lạ xuất hiện. Nhưng đôi khi có người gặp nhiều khó khăn hơn. Phil gặp nhiều rắc rối có thể vì anh là đứa con của ngôi sao. Tiềm thức của anh không chứa nhiều kinh nghiệm có được qua nhiều kiếp sống thật sự trên Trái Đất để giúp anh hiểu những cảm xúc kỳ lạ và khó hiểu của con người, và điều này làm cho anh đau khổ. Như Phil đã nói, anh sẽ tự mình vượt qua, và anh ấy cảm thấy mình có thể làm điều đó. Trải qua vài tháng sau đó, Phil đã có thêm một vài giấc mơ kỳ lạ. Anh không thể nhớ chi tiết về chúng. Nhưng anh đã nhìn thấy một dụng cụ giống như cây súng, với một cuộn dây điện nhỏ xíu ở trên đầu của nó. Bằng cách nào Phil biết họ đã gắn cuộn dây điện này vào tuyến nước mắt của anh ở góc mắt phải. Khi họ lấy nó ra, anh thấy có một ít máu trên đầu dây điện. Phil cảm thấy cách thức cuộn dây điện được gắn vào mắt của anh tương tự như cách thiết bị được đặt vào trong lưng của anh. 179
Trong một đoạn khác của một giấc mơ, Phil lại một lần nữa thấy mình ở trong phòng khám bệnh, tương tự như phòng bác sĩ. Anh nhớ đã thấy rất nhiều màu trắng và biết rằng phòng đó đã vô trùng. Sau đó, ai đó đã dùng một dụng cụ thăm dò bằng thép dài đâm vào lòng ngực trái của anh. Nó đi vào da, nhưng anh không nhớ có cảm giác gì. Anh không biết họ đang đặt cái gì vào đó hay đang lấy một cái gì đó ra. Sau đó Phil phát hiện ra anh không chỉ có một mình trong phòng. Anh nhìn thấy một người đàn ông trẻ khác xấp xỉ tuổi của mình, và người đàn ông trể đó hầu như vô cùng kích động khi nhìn thấy dụng cụ thăm dò sắp được đâm vào trên người anh ta. Người đàn ông đó nghĩ rằng nó sẽ rất đau, và Phil theo dõi khuôn mặt của anh ta để xem phản ứng của anh ta thế nào khi dụng cụ thăm dò đi sâu vào ngực anh ta. Người thanh niên bình tĩnh trở lại và biểu hiện gần như là hưởng thụ thay vì đau đớn hoặc sợ hãi. Phil nghĩ có lẽ họ đã gợi ý với anh rằng anh sẽ cảm thấy tốt hơn nếu anh bình tĩnh lại. Giấc mơ này làm cho Phil thấy rối rắm. Sau đó Phil giở áo lên và chúng tôi kiểm tra khu vực trên ngực anh, một lần nữa chúng tôi không thấy có vết sẹo hoặc bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy có bất cứ điều gì đã được thực hiện trên ngực của anh. Có phải đây chỉ là một giấc mơ, hay là đó ký ức thực sự? Rõ ràng là có nhiều điều đã được thực hiện trên cơ thể vật chất của Phil trong quá trình họ kiểm tra anh trên phi thuyền. Mặc dù tiềm thức của Phil đã phát ra một chút thông tin qua những giấc mơ, nhưng nó cũng ngăn cản chúng tôi truy cập thêm thêm thông tin từ nó. (Hết chương 22) 180
CHƯƠNG 23: KHÔNG ĐƯỢC PHÉP TRUY CẬP VÀO TIỀM THỨC [Chương này có 2 từ cần lưu lý: Nhận Thức và Ý Thức Nhận thức: nghiêng về bên ngoài nhiều hơn. Ý thức: nghiêng về bên trong nhiều hơn. Thường thì nhận thức đến trước ý thức. Ví dụ, một người nhận thức được có một tên cướp xuất hiện trước mặt mình, và sau đó “ý thức” được rằng mình đang gặp nguy hiểm. (Ở thế giới cao hơn có thể sẽ có nghĩa khác)] SAU MỘT CUỘC THẢO LUẬN chúng tôi bắt đầu phiên thôi miên. Tôi đã lên kế hoạch là sẽ khám phá về giấc mơ mà Phil nhìn thấy một dụng cụ thăm dò bằng kim loại được đưa vào ngực của anh. Đồng thời tôi cũng muốn trở lại thời điểm mà Phil đã làm ra chiếc hộp đen nhưng sau đó để nó lại trên phi thuyền đợi kiếp tương lai anh sẽ khám phá ra nó. Đây là mục tiêu của tôi, mặc dù Phil đã đồng ý (hoặc ít ra anh nghĩ rằng anh đã đồng ý) khám phá những điều này, nhưng tiềm thức của anh vào lúc này lại không chịu hợp tác. Khi Phil bước vào tĩnh lặng, anh gặp phải một rào cản. Lực lượng nào đó hoặc ai đó dường như đang kiểm soát những phiên thôi miên của Phil. Họ thông báo rằng họ sẽ không cho phép Phil khám phá bất kỳ điều gì liên quan đến những trải nghiệm xảy ra trong cuộc đời này của anh nữa. Họ đã nhận ra sự hỗn loạn trong tâm thức của Phil. Hổn loạn vì nó đang cố gắng hợp lý hoá những thông tin nó nhận được với những nhận định của Phil về sự thật ở thế giới này, và đang cố gắng kết hợp những thông tin này với đời sống hàng ngày của anh. Trước khi mâu thuẫn này được giải quyết, họ quyết định rằng chúng tôi sẽ không được phép tiếp tục khám phá những sự kiện này. Do đó quyền truy cập đã bị từ chối. Nhưng họ đã đồng ý trả lời các câu hỏi của tôi, miễn là tôi không tiếp cận những trải nghiệm cá nhân của Phil. P: Chúng tôi chia sẻ mối quan tâm của bạn cho thân thể này (Phil) bởi vì anh ta là người của chúng tôi. Chúng tôi sẽ không cho phép anh ấy trải nghiệm bất cứ điều gi có thể phá hủy anh ấy, người đã chọn một sứ mệnh bấp bênh như vậy. Chúng tôi trông chừng anh ấy với mối quan tâm rất lớn, bởi vì anh ấy đã lựa chọn một sứ mệnh nguy hiểm nhất, và anh ấy đã làm được khá tốt. Anh ấy đang gặp phải nguy cơ mất đi toàn bộ kiểm soát bản thân. Vào thời điểm này, anh ấy chỉ chống chọi một mình. Không cho biết những trải nghiệm là để hướng dẫn và bảo vệ anh ấy. Anh ấy chọn tự mình khám phá các trải nghiệm là để chứng minh sự tận tụy và trung thành của mình với mục đích của sứ mệnh. Và chúng tôi phải bảo vệ anh thật cẩn thận, không để cho anh ấy tự hại bản thân mình hoặc cho phép người khác làm hại anh. D: Vâng, và bạn cũng biết tôi luôn luôn làm việc với mục tiêu đó. P: Đúng vậy. đó là lý do tại sao chúng tôi đã hỗ trợ bạn trong nỗ lực này khi anh ấy làm việc với bạn, bởi vì mối quan tâm của bạn là chân thực. D: Có một điều tôi không hiểu. Ban nói anh ấy chỉ có một minh. Tôi nghĩ rằng tất cả chúng tôi đều có thiên thần bảo vệ và có người dẫn dắt chúng tôi, sẵn sàng giúp đỡ chúng tôi bất cứ lúc nào. Tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ không (dám) trở lại Trái đất nếu không có sự trợ giúp đó. P: Có những trải nghiệm được cho phép xảy ra với con người là để hướng dẫn linh hồn của con người trở lại mục đích nguyên thủy của họ, nhẹ nhàng lèo lái họ trở lại đúng con đường trong lúc họ đang lạc lối. Vào thời điểm này, thân thể này (Phil) đang chuẩn bị cho một sự kiện mà chúng ta gọi là \”sự tăng trưởng / sự tiến hoá\” của ý thức lên một cấp bậc cao hơn và tinh tế hơn để có thể giao tiếp với các chúng sinh và các năng lượng mà anh đã từng làm việc với họ qua một thời gian dài vô tận nhằm cứu giúp hành tinh này. Đã có rất nhiều, rất nhiều sự chuẩn bị từ trước mới có được khả năng trao đổi nhận thức như thế này. Nó không phải chỉ đơn giản là sự tăng trưởng đơn phương mà là một sự tăng trưởng song phương của nhận thức và ý thức. Là sự trao đổi vị trí, bên A trở thành bên B và ngược lại. Đây là hành trình của cả bên trong lẫn bên ngoài, bởi vì sẽ có một 181
sự dịch chuyển để tạo điều kiện thuận lợi cho việc thay đổi nhận thức. Hành trình tâm linh là khả năng với tới một cảnh giới mà một người chưa bao giờ đạt được trước đó – theo cái nhin của thế giới vật chất. Tất nhiên là bao gồm nhiều chiều không gian không được đề cập ở đây. Chính xác mà nói thi cuộc hành trình này giống như là một sự tốt nghiệp của tất cả những gì (bài học, v..v..) đã được chuẩn bị từ trước đến nay. Đồng thời, tất nhiên nó cũng là một khởi đầu mới, một trang sử mới. D: Điều này có ảnh hưởng đến cuộc đời của Phil hay không? P: Có. Trên mực độ cảm xúc, sẽ có một sự thay đổi về nhận thức, không chỉ về bản thân Phil mà còn về người khác. D: Tôi thắc mắc nó sẽ có ảnh hưởng như thế nào đến cuộc sống hàng ngày của Phil trong kiếp này. P: Nó sẽ tốt hơn. D: Trong 2 lần trải nghiệm trên phi thuyền, Phil đã được cho xem một hộp nhỏ màu đen. Bạn có thể cho tôi biết bất kỳ thông tin gì về hộp đen đó không? P: Có lẽ được. Lúc đó, hộp đen đó đã được mang ra cho Phil xem không chỉ vì muốn cho anh ấy thấy di sản của mình mà còn chỉ cho anh thấy đường hướng anh sẽ đi trong một tương lai rất gần. Vào thời điểm đó cuộc đời của Phil đang đi đến một giao lộ, là nơi mà anh có nhiều lựa chọn khác nhau cho con đường phía trước. Anh đã được cho phép có được trải nghiệm này là để anh có thể tiếp cận và thu thập thông tin ở thế giới bên trong. Và cũng cho Phil một sự lựa chọn, thông qua sự nhận thức ở trình độ cao hơn, nghề nghiệp và trách nhiệm của anh trong kiếp sống này. Đây là một sự kết hợp những điều đã được hoàn thành và những điều vẫn chưa hoàn thành. Trải nghiệm của Phil về chiếc hộp chỉ đơn giản là một chất xúc tác để anh có thể hiểu và quyết định. Nó đơn giản chỉ là một sự liên kết giữa quá khứ, hiện tại và tương lai. D: Nói vậy, vào lúc Phil được cho xem chiếc hộp là lúc anh ấy ở tại giao điểm của cuộc đời mình? P: Đúng vậy. D: Phil nói chiếc hộp đó có vẻ rất quen thuộc đối với anh ấy. P: Vâng, nguồn gốc của chiếc hộp có liên quan với nguồn gốc của chính anh ấy. D: Chiếc hộp đó có chứa bất cứ thứ gì bên trong hay không? P: Có, là những gì có thể nhìn thấy được và ẩn ý bên trong đó nữa. Có lời nhắn nhủ bên trong hộp, và có thông tin được khắc vào mặt trong của chiếc hộp. D: Nhưng anh ấy không nghĩ ra được cách mở chiếc hộp đó. P: Đúng vậy. Đây là một sự bảo vệ đã được thiết kế. Chìa khóa nằm trong tâm trí của một mình anh ấy. Chìa khóa này là tâm trí, và thông tin bên trong hộp không thể truy cập được trước khi anh ấy đạt đến giai đoạn phát triển tâm linh thích hợp. D: Liệu Phil có thể mở được hộp đó vào một ngày trong tương lai hay không? P: Vâng, đó là số phận của Phil, là số phận anh lựa chọn cho mình. Cho đến thời điểm đạt đến cấp bậc tâm linh đó, anh sẽ không chỉ hiểu mà còn có thể tiêu hóa được các thông tin bên trong. Một lần nữa, trải nghiệm chỉ là một trong những chất xúc tác tự nhiên dùng để xác minh những gì đã có và để minh họa những gì có thể có được một lần nữa. D: Phil có lần tuyên bố rằng anh đã làm ra chiếc hộp đó. P: Đúng vậy. D: Bạn có thể đi đến thời điểm khi chiếc hộp được làm ra hay không? P: Điều này không thể tiết lộ. 182
D: Vậy, chúng tôi không được phép đi đến thời điểm đó? P: Đúng vậy. D: Được rồi, tôi tôn trọng điều đó. Tôi thắc mắc về nó bởi vì chiếc hộp đó là một câu đố đối với tôi. P: Đây cũng chính là câu đố đối với Phil. Tại thời điểm Phil nhìn thấy nó lần trước, anh ấy không thể hiểu được nó. Cần có một khung tài liệu để tham khảo và cần phải có những trải nghiệm mới có thể giúp anh ấy hiểu biết đầy đủ về những điều đã có và điều sẽ có được. D: Khi điều đó xảy ra thì Phil sẽ sẵn sàng tiếp nhận nó? P: Đúng vậy. Chúng tôi có thể nói rằng hình dáng của chiếc hộp là hình chữ nhật, nhỏ, và gần như là màu đen. Nó được làm bằng một nguyên tố tự nhiên, một loại đá được tìm thấy trong một khu vực mà anh ấy rất quen thuộc. D: Nó có phải là từ Trái đất hay không? P: Điều này không được tiết lộ. Đó là tất cả những gì bạn được cho biết về chiếc hộp đó vào lúc này. Chủ đề đó đã bi đóng lại. Con đường đó đã bị tắt nghẽn. Tôi quyết định đặt câu hỏi về các chủ đề khác. D: Tôi có được phép hỏi về những sinh vật ngoài Trái Đất hay không? P: Được, miễn là bạn không lấn vào lĩnh vực cá nhân của Phil. Đã đến lúc những thông tin này được tiết lộ đầy đủ hơn và cho phép người khác kiểm tra và hiểu về nó. Tôi bắt đầu đặt câu hỏi về hai chủ đề mà tôi cảm thấy hứng thú và đã được gợi ý qua những trải nghiệm của Phil. D: Loại chúng sinh ngoài Trái Đất nào, có thân thể vật chất, thường viếng thăm Trái đất của chúng tôi vào lúc này? (Dolores) Tôi không muốn thảo luận về những chúng sinh ở thể năng lượng hay linh hồn. P: Chúng tôi có thể nói rằng có các nhóm nhỏ loài người … chúng tôi không có từ ngữ tương đương để diễn tả; Nói chung, có nhiều nhóm nhỏ dưới dạng hình người. Có rất nhiều loại chúng sinh có cơ thể vật chất giống như của bạn. Hạt giống được gieo trên Trái Đất là từ loài chúng sinh này. Cũng có nhiều loài khác xa tiêu chuẩn của bạn; Loài này được ví như anh em họ hàng xa của bạn. Loài chúng sinh khác xa bạn là những chúng sinh thường xuyên viếng thăm Trái Đất. Bạn gọi họ là androids. Họ chỉ đơn giản là những “người làm việc”, họ tình nguyện tham gia sứ mệnh này. Họ đã rời khỏi khu vực mà họ đã được lập trình (program), tình nguyện đi đến nơi này để hoàn thành sứ mệnh …. Chúng tôi ngần ngại sử dụng từ \”thử nghiệm\” (trên Trái Đất) bởi vì kết quả đã được dự đoán và được biết rồi. Chúng tôi cũng không muốn dùng từ \”sứ mệnh\”, vì phần lớn công việc … Chúng tôi thấy rằng chúng ta phải ngừng giải thích cho điều này, vì có một sự hiểu lầm phát sinh theo hướng đi của câu chuyện. Chúng tôi không muốn quảng bá ý tưởng rằng chúng tôi đến đây với vai trò của những người chinh phục. Chúng tôi chỉ là những người giúp đỡ. D: Bạn nói rằng kết quả đã được biết. Ý của bạn là gì? P: Kết quả tổng thể cuối cùng chớ không phải kết quả của riêng mỗi cá nhân. Mỗi người phải tạo ra kết quả cho riêng họ, theo cách của họ. D: Kết quả cuối cùng là gì? P: Nâng cao nhận thức của con người lên tầm cao của vũ trụ. Làm anh em của những chúng sinh ngôi sao, không phải là những kẻ chinh phục hay cấp dưới. D: Những sinh vật này, hình người (humanoid) hay android, họ trông như thế nào? 183
P: Như đã được miêu tả, (android) có màu xám, nhỏ người. Đôi mắt tất nhiên là đặc điểm nổi bật nhất trên mặt của họ, đơn giản bởi vì chúng (đôi mắt) là phương tiện giao tiếp của họ. D: Đôi mắt của họ có hoạt động giống như con người không? P: Có một phần nào đó. Họ nhìn thấy, tuy nhiên, họ còn có thể thu thập nhiều quang phổ ánh sáng, bao gồm cả các vùng hồng ngoại và cực tím. D: Mắt của họ có tròng không? Và chúng có chức năng giống như của chúng tôi hay không? P: Không giống như cách bạn tập trung vào tiêu điểm và nắm bắt ánh sáng. Họ có phương pháp tiếp nhận ánh sáng dựa trên một nguyên tắc khác với của bạn. D: Đôi mắt của họ có mí hay không? P: Không giống như của bạn có thể che lại tròng mằt. Không có chức năng giống như của bạn. D: Họ có hệ thống hô hấp giống như chúng tôi hay không? P: Hệ hô hấp chỉ giống như của bạn về mặt phân tích (các loại khí), không phải dùng để thở. D: Họ có cần bất kỳ chất dinh dưỡng nào không? P: Họ không cần chất dinh dưỡng ở dạng vật chất để duy trì cơ thể. Họ là chúng sinh năng lượng, họ có thể duy trì cơ thể bằng năng lượng tinh thần tinh khiết. Như thế đã đủ. D: Vậy họ không cần tiêu thụ bất cứ thứ gì giống như con người? P: Không phải ở dạng vật chất. D: Họ hấp thụ (năng lượng) qua sự thẩm thấu? P: Là hấp thụ. Cơ thể của họ có thể phân tích các hợp chất, và có thể chỉnh sửa một số (chất) dị thường xuất hiện. Tuy nhiên, họ hấp thụ dinh dưỡng từ nguồn năng lượng nhiều hơn là sử dụng các chức năng tiêu hóa hoặc hô hấp. D: Họ hấp thụ loại năng lượng nào? Ý của bạn là các yếu tố trong bầu khí quyển sao? P: Là năng lượng tinh thần. D: Họ có phát triển các cảm xúc không? P: Không chứa đựng cảm xúc bên trong. Chúng sinh này được gọi là android (giống như người máy), họ không có cảm xúc nhưng sẽ phản ứng và đáp lại năng lượng tinh thần. D: Ý tôi là liệu họ có bị những cảm xúc do người khác gây ra làm ảnh hưởng hay không? P: Họ sẽ bị ảnh hưởng, nhưng sẽ không lâu. D: Những sinh vật này được tạo ra như thế nào? P: Đây là một quá trình (chế tạo) được giao cho khu vực trung tâm của các hành tinh, nơi trú ngụ của những chúng sinh có nguồn năng lượng có tính chất thống trị. Quá trình tạo ra sinh vật này là một sự pha trộn năng lượng ở cả hai dạng vật chất và tinh thần, như vậy họ mới có được thân thể vật chất cùng với phản ứng tinh thần. Không phải ở dạng tinh thần mà là phản ứng và đáp lại sự kích thích tinh thần. (ý nói họ nghe hiểu được và sẽ trả lời) D: Họ được tạo ra bằng phương pháp nhân bản (copy) hay được tạo ra bởi sinh sản, hay bằng cách nào? P: Cả hai. Năng lượng tinh thần của họ đến từ lực sống (sức sống). Nhưng họ được sản xuất qua một quá trình lắp ráp, không phải tăng trưởng từ từ. Họ là một bộ máy. Tuy nhiên, đó không có nghĩa là họ không có sinh mạng hoặc lực sống bên trong họ. Những androids này sẽ phản ứng với năng lượng tinh thần của bạn, họ sẽ nghe theo mệnh lệnh, phục tùng những người đang chỉ đạo hoạt động của họ. Họ là những người hầu. D: Hiện tại có phải đang diễn ra các cuộc thử nghiệm giữa con người và androids hay không? 184
P: Không phải vậy. Không có sự sinh sản giữa các androids. Họ tự duy trì đời sống trong thiên nhiên. Họ là sáng tạo thông qua một quá trình liên kết – lực sống được đặt vào thân thể của họ và sẽ phản ứng và hòa hợp với lực sống mà họ tiếp xúc. Tuy nhiên, họ không thể sinh sản. D: Androids giao tiếp với chúng sinh trên Trái Đất như thế nào? P: Chúng tôi muốn làm rõ một chuyện, rằng họ không liên lạc với loài người trên Trái Đất mà chỉ giao tiếp với những cấp trên của họ. D: Ai là cấp trên của họ? P: Những người chịu trách nhiệm trong một sứ mệnh nào đó, và họ tương tác với nhau. Tuy nhiên, có những yếu tố nhận thức xa hơn và cao hơn mực độ đó nữa. Như trường hợp các bậc thầy (tâm linh) của vũ trụ đưa những người dưới quyền này (android) tham gia bất cứ nhiệm vụ cần thiết nào và sau đó họ sẽ báo cáo lại. Nó giống như cấu trúc quân sự của bạn vậy. D: Nói vậy, các androids không giao tiếp với người trên Trái Đất? P: Con người không chỉ huy họ. Các Androids sẽ phản ứng với cảm xúc của con người, nhưng họ không giao tiếp với con người. D: Họ có hiểu cảm xúc của con người không? P: Có. Họ cảm thông. D: Có vấn đề gì làm cho đời sống của những sinh vật này bị rút ngắn hay không? P: Không. Tuy nhiên, có những hoàn cảnh có thể làm cho họ bị suy nhược. Bản thân bạn cũng không hy vọng gặp phải những hoàn cảnh như vậy. D: Điều này có nghĩa là họ có thể sống đời đời? P: Không, bởi vì cơ thể của họ sẽ ngừng hoạt động sau khi thời hạn sử dụng của họ đã hết. D: Có những chúng sinh nào khác sống trên hành tinh đó cùng với các androids này hay không? P: Chắc chắn. Có rất nhiều, họ có bề ngoài khác nhau. D: Họ có phải là chúng sinh giống như chúng tôi không? Cần chất dinh dưỡng để nuôi cơ thể, v.v..? P: Đúng vậy. D: Chúng sinh loài nào thường làm việc với các androids nhất (làm nhiệm vụ trên Trái Đất)? P: Họ có hình dạng con người, nhưng họ không thường xuyên hiện thân. Họ chưa sẵn sàng để cho những người được đưa lên phi thuyền nhìn thấy họ. D: Ý của bạn là họ không thường hiện thân trước mặt con người? P: Đúng vậy. D: Họ có cần chất dinh dưỡng nuôi cơ thể hay không, là loại gì? P: Ở dạng chất lỏng, có các thành phần dinh dưỡng và khoáng chất cần thiết cho các chức năng của cơ thể. D: Nó không phải là các loại thức ăn đặc? P: Không phải là không có thức ăn đặc, chỉ là nó không phải cùng một loại mà bạn dùng. D: Có phải số lượng lớn cư dân trên Trái Đất đang trải qua một hình thức tiếp xúc hay giao tiếp với những người này hay không? P: Vâng. D: Tại sao những chúng sinh này đưa con người lên các phi thuyền? Mục đích đằng sau nó là gì? P: Chúng tôi muốn bạn hiểu rằng cư dân đã và đang sống trên Trái Đất này không phải là một chuyện ngẫu nhiên, cũng không giống chính xác như Kinh Thánh của bạn nói. Kinh Thánh của bạn 185
nói rằng Thiên Chúa đã tạo ra con người theo hình ảnh của chính mình; Điều này đã được hiểu theo quan điểm cực đoan. Chúng tôi mong bạn hiểu rằng sự tồn tại của con người trên hành tinh này là đã được tạo ra bởi những người hiện tại đang quay trở lại để kiểm tra thành quả lao động của họ. D: Tôi thắc mắc tại sao sự thăm viếng vẫn tiếp tục? P: Có một hành tinh đang được chuẩn bị để cho những người chọn sống ở một nơi khác ngoài Trái Đất, những người sẽ không tham gia vào trận biến động cuối cùng của Trái Đất này. Do đó trạng thái sinh học của thân thể của những người chọn di cư cần phải được hiểu rõ, để không ô nhiễm đến hành tinh nào khác. Những người chọn di cư sẽ được sàng lọc và kiểm tra cẩn thận để bảo đảm không có khiếm khuyết trong gen di truyền hay các khuyết tật sinh học nào trong cơ thể của cư dân nơi hành tinh mới. Chỉ có những người phù hợp nhất mới được vận chuyển đến nơi đó và sẽ tiến hóa trong sự lành mạnh. Gen di truyền của con người bị hư hại rất nhiều, bạn chỉ cần nhìn xung quanh là có thể nhận ra, chẳng hạn như các dị dạng trên cơ thể và ngay cả trong tâm trí của con người. Điều đó không được chấp nhận. Phil đã được chọn tham gia vào dự án này. Khi xưa, khi Phil sống trên một hành tinh khác đã làm các thí nghiệm trên thân thể của người khác. Hiện tại anh ấy đã tự chọn ở vị trí này (bị thí nghiệm) để anh ấy có thể hiểu được trải nghiệm đó từ một góc độ khác. D: Nói cách khác là : Thay đổi vị trí để được công bằng. P: Đúng vậy. D: Có người nói rằng sẽ có những phi thuyền chờ sẵn để đón một số người còn sống sót trên hành tinh của chúng tôi nếu chúng tôi sử dụng bom nguyên tử. Bạn có thể cho chúng tôi biết về điều này không? P: Chúng tôi có thể nói rằng nếu kịch bản mà bạn vừa nói đến trở thành hiện thực thì sẽ có những người được cho cơ hội chọn lựa di chuyển đến một hành tinh khác. Cơ hội này cũng sẽ được trao cho loài người tại thời điểm chuyển đổi của Trái Đất sắp tới. Tại thời điểm này, hành tinh mới còn đang trong tình trạng được xây dựng, chưa được hoàn hảo, nhưng nó cũng đã có thể hỗ trợ đời sống khá dễ dàng cho những ai sẽ chọn đi đến đó. Sẽ có những người chọn ở lại Trái Đất để chăm sóc những gì còn sót lại, hoặc thử bắt đầu lại hoặc xây dựng lại hành tinh này. Cơ hội lựa chọn được đưa ra và sẽ hoàn toàn tùy thuộc vào mỗi cá nhân. Hành tinh của bạn đã được gieo hạt, nuôi dưỡng và theo dõi một thời gian rất dài, và một hành tinh khác thâu nhận các đời sống và cung cấp nơi cư trú. Kiểu mẫu của cơ thể của bạn rất thích hợp (để làm ra các cơ thể cho hành tinh mới) và đang được chuẩn bị để trở thành một chủng tộc mới. Lịch sử đơn thuần chỉ là sự lặp đi lặp lại chính nó. Hành tinh của bạn đang rơi vào tình trạng chết chóc và đang sẵn sàng cho sự thay đổi và sẽ bị chấn thương nặng nề, trong khi một hành tinh khác, tươi mới và không bị ô nhiễm, đang được chuẩn bị cho những ai sẽ chọn di cư đến đó. Hành tinh mới này giống như Trái Đất của bạn khi xưa – nguyên sơ và sạch sẽ. Trong những biến động sắp tới, nhiều người sẽ không sống sót và những người khác sẽ muốn di dời. Hy vọng rằng những sai lầm tương tự sẽ không xảy ra trên thế giới mới đó. D: Nếu ai đó chọn đi đến hành tinh khác, họ sẽ được vận chuyển với cơ thể của họ hay sao? P: Đúng vậy. Họ sẽ được di chuyển với cơ thể vật chất ở chiều không gian thứ 3, một số lượng rất đông. D: Họ có phải sẽ sử dụng phi thuyền vũ trụ để vận chuyển không? P: Đúng vậy. D: Hành tinh mới mà bạn nói tới, có phải nằm trong hệ mặt trời của chúng tôi không? P: Không phải trong hệ mặt trời mà là cùng một thiên hà. D: Nó có giống với Trái đất hay không? 186
P: Giống ở một số khía cạnh. Ở nhiều khía cạnh khác thì không. Cơ thể con người sẽ cần một thời gian để thích nghi với năng lượng của hành tinh mới và gắn liền với năng lượng mới đó. Sẽ có một cảm giác mất phương hướng, và một giai đoạn có cảm giác u sầu. Tuy nhiên, các nguồn năng lượng bền vững trên hành tinh mới cuối cùng sẽ hàn gắn sự mất cân bằng do năng lượng của Trái Đất gây ra. Hành tinh đó sẽ có nhiều ích lợi cho đời sống con người hơn là Trái Đất này. D: Hành tinh đó hiện tại đã có người ở chưa? P: Không có những người của Trái Đất tại thời điểm này. Tuy nhiên, có những người trông nom hoặc những người đang xây dựng vẫn còn làm việc để chuẩn bị cho những người sẽ chọn sống nơi đó. Chưa có người ở nhưng vẫn có dân cư. Nó chưa được cư trú đông đúc, nhưng dân số sẽ tăng nhanh chóng bất cứ lúc nào. D: Bạn nói rằng hành tinh đó có một số khác biệt với Trái Đất. Nó khác biệt như thế nào? P: Hành tinh đó có những năng lượng mà trên Trái Đất không có. Nó liên quan đến các dòng năng lượng chảy xuyên qua các vũ trụ. Hành tinh đó nằm trên dòng năng lượng khác. D: Hành tinh đó có tên hay không? P: Tên đặt cho hành tinh đó không thể thông dịch qua ngôn ngữ của Trái Đất vào lúc này; Tên của nó là sự rung động ở dạng tinh thần. Những người chọn sống trên hành tinh đó sau này sẽ được giao cho trách nhiệm chọn tên cho nó, dựa trên trải nghiệm của họ trên Trái Đất trước khi di chuyển đến nơi đó. Chúng tôi sẽ không dự đoán tên của hành tinh này trước khi những cư dân thật sự của nó còn chưa quyết định tên cho nó. D: Có sự khác biệt về địa hình giữa Trái Đất và hành tinh này hay không? P Có. Những khu vực thuận lợi nhất để sinh sống vào thời điểm này có địa hình tương tự như vùng đồng bằng ở giữa miền Tây của nước bạn (Midwest của Mỹ). Hành tinh này còn một ít chưa ổn định; Nó còn chưa tăng trưởng xong và có phần chưa trưởng thành như một hành tinh thật sự. Tuy nhiên, nó đã có thể hỗ trợ đời sống của loài người như các bạn. Và động vật cũng có thể được vận chuyển đến đó. Nó sẽ hỗ trợ đời sống động vật. D: Nếu chúng tôi chọn đi đến hành tinh đó, chúng tôi vẫn sẽ nhớ rằng chúng tôi đã rời Trái Đất chứ? P: Chắc chắn. Ý thức sẽ không bị mất đi. Tuy nhiên, chỉ có những người thích hợp nhất với hành tinh đó mới được phép di chuyển đến đó. Những người có yếu tố phạm tội sẽ không được phép đi. Chỉ những người có bản chất tốt nhất mới được phép di cư. D: Như vậy là có những hạn chế nhất định. P: Đúng vậy. D: Vậy những người còn lại nhưng không muốn rời Trái Đất có lượm lặt những mảnh vụng còn sót lại và xây dựng Trái Đất lại giống như những gì trước đây? Hay liệu họ có mong muốn xây dựng nên một cái gì đó khác biệt? P: Những người chọn ở lại Trái Đất sẽ phải dọn dẹp sạch sẽ mớ hỗn độn và bắt đầu lại từ đầu. Họ sẽ có sự giúp đỡ của các chúng sinh ngoài Trái Đất. Còn có những chúng sinh của ánh sáng sẽ vẫn ở đây để giúp đỡ họ xây dựng lại sự hợp nhất của trí tuệ, thân thể và tinh thần được hoàn hảo hơn. Có nhiều bài học tinh thần có thể học được từ những gì còn sót lại. Những người chọn di chuyển đến hành tinh khác sẽ bắt đầu một nền văn minh mới. Họ là những người anh em họ của những người vẫn còn ở lại. D: Liệu những người ở lại có cần phải đủ tiêu chuẩn để được ở lại hay không? P: Bản thân họ sẽ quyết định ở lại hay không. Còn tiêu chuẩn thì đã được quyết định vì họ còn sống sót. Sẽ không có sự cưỡng ép di dân. Sự lựa chọn nằm ở mỗi cá nhân. Thời gian (biến động) đó sẽ là một sự thử nghiệm. Sự sống sót không có chỗ cho những ai yếu đuối. 187
D: Hành tinh mới có phải cũng sẽ được chuẩn bị ngay cả khi không có chuyện gì xảy ra với Trái Đất? P: Đúng vậy. D: Hoàn cảnh sống của cư dân trên hành tinh mới sẽ như thế nào? P: Họ sẽ có những kỷ thuật công nghệ để xây dựng các thành phố và xã hội giống như trên Trái Đất. Tuy nhiên, sẽ có thêm những công nghệ và các khái niệm mới cho phép tạo ra một cấu trúc xã hội hoàn hảo hơn – Không có thành kiến và hạn chế như trong xã hội hiện nay. Tôi cảm thấy miễn cưỡng khi phải bỏ rơi hoàn toàn ngôi nhà này (Trái Đất), miễn cưỡng bỏ lại thế giới của chúng ta ngay cả khi có một hành tinh hoàn hảo như vậy tồn tại. D: Liệu chúng tôi có thể xây được một phi thuyền vũ trụ có thể chở mọi người đi lại giữa hai hành tinh này hay không? P: Bạn sẽ không có được kỷ thuật công nghệ để làm được điều này vì bạn chưa đạt đến cấp bậc (tâm linh) đó, và không được cho phép. Khả năng thực hiện điều đó đã có sẵn. Tuy nhiên, bạn sẽ không được phép có được công nghệ đó. D: Những người chọn đi đến hành tinh mới có được phép đi tới lui Trái Đất hay không? Trở về Trái Đất, đi du lịch giữa hai hành tinh này? P: Sẽ có những người trên hành tinh mới được đưa đón giữa 2 hành tinh. Họ sẽ đem những gì đã học được từ hành tinh mới áp dụng trên hành tinh cũ này, và chia sẻ kiến thức. D: Thế giới mới này có dùng thần giao cách cảm để giao tiếp với nhau hay không? P: Mọi người sẽ giao tiếp với nhau. Tuy nhiên, dùng thần giao cách cảm hay không hoàn toàn tùy theo ý muốn của mỗi cá nhân. Những người chọn phát triển khả năng này sẽ được học cách phát triển khả năng đó, và được dạy khi nào có thể sử dụng nó. Sau này, toàn bộ cư dân ở hành tinh mới cũng sẽ dùng thần giao cách cảm để giao tiếp bởi vì đó là cách giao tiếp trong toàn thể vũ trụ. D: Bạn có thể cho tôi biết một chút về những chúng sinh giúp vận chuyển người Trái Đất đến hành tinh mới không? P: Như đã nói trước đó, họ là “Những Người Giúp đỡ”. Họ là những chúng sinh có phẩm chất tâm linh cao, thậm chí là những người đang hỗ trợ chuyển hướng năng lượng của hành tinh của bạn hy vọng ngăn ngừa sự tự huỷ hoại. Họ là những người đang thu thập những mẫu xét nghiệm và có liên quan đến những vụ “bắt cóc”. Bản thân họ, trong quá khứ, đã từng trải qua tình trạng hành tinh của họ bị phá hủy tương tự như Trái Đất, và sau đó họ đã di cư đến một hành tinh khác. Họ rất phù hợp với nhiệm vụ hỗ trợ này bởi vì họ rút được kinh nghiệm và có kiến thức về các sự kiện đã xảy ra trên hành tinh của họ. Họ đã tinh nguyện làm nhiệm vụ này, và họ biết được các nhu cầu cần thiết trong việc di dời một xã hội từ một hành tinh này sang một hành tinh khác với một số lượng lớn. Có nhiều loại “người giúp đỡ” khác nhau. Không phải tất cả đều đến từ một hành tinh, nhưng tất cả mọi người đều có cùng một ý tưởng là muốn giúp đỡ người của Trái Đất. Giúp các bạn nâng cao ý thức, để bạn có khả năng nhận thức được nhiều hơn, không chỉ nhận thức về bản thân mà còn những người xung quanh bạn, để bạn ý thức được tình thương, áp dụng và chia sẻ tình thương của vũ trụ mà từ đó vũ trụ được tạo ra – Tình thương mà bạn gọi là linh hồn của Chúa Kitô, hay năng lượng của Thương Đế, vẫn còn đang bị loài người trên Trái Đất chối bỏ. D: Những chúng sinh Pleiades có liên quan đặc biệt gì trong quá trình di dời này hay không? P: Chỉ liên quan ở chỗ là có nhiều người giúp đỡ là người Pleiadian. Nhiều người đến từ khu vực này, hoặc là cư dân của các hệ thống của Pleiades. Tuy nhiên, hành tinh mới không phải nằm trong hệ thống này. 188
D: Đó là câu hỏi tiếp theo của tôi. Nghe nói rằng trong giấc ngủ, một số người chúng tôi được đưa lên phi thuyen không gian và trao đổi các thông tin liên quan đến những sự kiện sắp tới. Điều này có đúng không? P: Đúng vậy. Khi bất kỳ một nền văn minh nào có một sự thay đổi mạnh mẽ như thế này thì sẽ có sự huấn luyện và tập dợt, để khi quá trình vận chuyển thật sự xảy ra sẽ không có tình trạng mất phương hướng, và có thể sẽ đạt được kết quả một cách suông sẽ. Đây chỉ đơn giản là một sự chuẩn bị cho những người sẽ chọn di chuyển, giúp cho họ trải qua sự chuyển đổi này dể dàng hơn. Khái niệm này không phải là mới, nó rất quen thuộc. Sự huấn luyện này hoàn toàn qua tinh thần, không phải bằng thân thể vật chất. Là tập dợt cách chạy thoát, đại khái có thể nói vậy. Chúng tôi yêu cầu bạn hãy hình dung về một nơi ẩn náu, một khu vực để những cá nhân này lẩn trốn, tránh khỏi những nơi làm cho cơ thể bị tổn thương nhiều nhất từ sự thay đổi đang xảy ra trên hành tinh của bạn. D: Có phải sự thay đổi này đã xảy một thời gian dài rồi không? P: Không. Tuy nhiên, nó đã được chuẩn bị từ một thời gian rất dài ở cấp bậc tinh thần. D: Có vẻ như các mùa của chúng tôi đang thay đổi. Điều này có liên quan gì đến nó không? P: Đó là ảnh hưởng của sự thay đổi này chứ không phải là sự thay đổi. Nó đơn giản chỉ là phản ánh của sự thật rằng sự thay đổi đang xảy ra. Cũng có nhiều thay đổi khác hiện đang xảy ra trên nhiều cấp độ khác nhau, và có nhiều người đã chú ý đến sự thay đổi này. D: Tôi nghĩ rằng các mùa đã thay đổi. Suy nghĩ này có đúng hay không? P: Đúng vậy. D: Đó có phải là do sự thay đổi của Trái Đất hay không? P: Đúng vậy. D: Các trận động đất ở California có phải liên quan đến điều này? P: Đúng vậy. Lớp vỏ của Trái Đất (các mảng kiến tạo) hiện tại đang di chuyển phần nào giống như chất lỏng. Nó đang được quan sát và cho thấy có sự gia tăng chuyển động của những mảng kiến tạo này. Bởi vì trường điện từ xung quanh hành tinh của bạn bị dao động. Do đó chất sắt bên trong lớp vỏ của Trái Đất cố gắng điều chỉnh lại bản thân để kết hợp với vị trí mới của trường điện từ và được cân bằng. D: Vậy nó có liên quan đến hàm lượng sắt trong vỏ Trái Đất? P: Bản thân lớp vỏ có phản ứng đối với các tính chất từ tính của trường điện từ xung quanh hành tinh của bạn. Lớp vỏ Trái Đất như có từ tính bên trong và nó phản ứng với các trường điện từ và nó đang cố gắng điều chỉnh chính mình thích hợp với vị trí mới của những trường điện từ đó. Điều này giống như trường hợp các vụn sắt được đặt bên dưới một tờ giấy, và những vụn sắt sẽ di chuyển theo thỏi nam châm. Lý thuyết của các bạn nói rằng các mảng kiến tạo của Trái Đất thay đổi theo vòng xoay của Trái đất. Điều này không đúng hoàn toàn, sự thật là các mảng kiến tạo của Trái Đất đang cố gắng điều chỉnh mình với từ trường của Trái Đất. Sự dao động của từ trường là nguyên nhân gây ra sự chuyển dịch của các mảng kiến tạo, không phải do trục Trái Đất thay đổi. D: Nhiều năm qua có nhiều trường hợp gia súc bị cắt xẻo các bộ phận trên cơ thể. Điều này được cho là do người UFO đã làm. Điều này có đúng hay không, tại sao phải làm như vậy? Bởi vì có rất nhiều trường hợp như vậy. Người ta nghĩ rằng đó là một hoạt động nông nghiệp chớ không phải là công việc nghiên cứu. P: Chúng tôi có thể nói rằng nhiều trường hợp này là việc làm của những cá nhân do sử dụng sai năng lượng của mình và vì vậy đã phát sinh ra nhu cầu phấn khích, và những hành động (giết con thú) này mang lại sự phấn khích đó. Tuy nhiên, chúng tôi không nói rằng tất cả các vụ cắt xẻo động vật đều có liên quan đến những cá nhân này. Có một vài trường hợp do người ngoài Trái Đất đã 189
làm. Mục đích của những người ngoài hành tinh là thử nghiệm để hiểu biết hơn về sinh lý học, miễn dịch học, và sinh học của những động vật này. Hiện tại họ đang trong quá trình thử nghiệm về khả năng tương thích của một số động vật sẽ được phép di chuyển đến hành tinh mới, họ đang chuẩn bị cho chúng cư trú trên hành tinh mới này. Họ cần các cơ quan trong cơ thể của động vật để thử nghiệm gen và sinh học (về sinh sản). Tuy nhiên những việc làm này được thực hiện rất ít lần. (Người dịch: mình nghĩ sử dụng sai năng lượng là làm chuyện ma thuật này nọ?) D: Vậy là họ không chỉ chuẩn bị cho con người mà còn chuẩn bị các nguồn thực phẩm mà con người cần đến. Đó có phải là ý bạn không? P: Không thể nói là chuẩn bị mà là tìm hiểu để biết rõ hơn những loài thích hợp nhất với hành tinh mới. Nói một cách khác, để chuyển đổi những loài hiện có trên Trái Đất lên mức độ cao hơn để chúng có thể tương thích hơn với hành tinh khác. D: Chắc chắn rằng con người sẽ không ăn thịt trên hành tinh mới, phải không? P: Có những người nghĩ họ sẽ bền sức hơn nếu ăn thịt. D: Chúng tôi không thể thay đổi thói quen của chúng tôi. (Cười) Tôi rất muốn biết người ngoài Trái Đất có thay đổi gen di truyền của chúng tôi hay không? Họ có sử dụng bất kỳ kỹ thuật tăng trưởng di truyền nào hay không? P: Đối với cơ thể của con người, chúng tôi có thể nói rằng chúng tôi đang cố gắng tạo ra một thân thể con người hoàn hảo hơn về khả năng miễn dịch và chống lại bệnh tật. Như vậy cơ thể mới của con người sẽ có khả năng chống lại hầu hết các dạng bệnh tật trên hành tinh của bạn. Mục đích của sự thay đổi gen di truyền này là tạo ra một cơ thể hoàn hảo hơn, để sau khi trình độ tâm linh của linh hồn được nâng cao thì nó sẽ có sẵn một thân thể hoàn hảo thích hợp. Một tinh thần hoàn hảo đòi hỏi một cơ thể hoàn hảo hơn. D: Nói vậy thì người ngoài hành tinh thật sự là giúp đỡ chớ không phải đang làm hại, phải không? P: Thật vậy. Họ không có bất kỳ ý định gây hại gì. Để làm cho cơ thể con người trên Trái Đất hoàn thiện, họ cần phải nghiên cứu và lấy các mẫu thử nghiệm. Nỗ lực của họ chỉ vì mục đích làm ra một thân thể vật chất hoàn hảo, để tránh được các bệnh suy nhược của tuổi già, tránh khỏi tình trạng trí tuệ chậm phát triển, và tất cả các loại bệnh tật sẽ được loại bỏ. Nghiên cứu về cơ thể con người là điều rất cần thiết nhằm hiểu rõ hơn những lý do gây ra sự suy yếu của cơ thể. Họ cố gắng tạo ra một cơ thể hoàn hảo cho con người để những người cư ngụ trên hành tinh mới sau này sẽ sinh sản ra những thân thể vô cùng tốt. D: Mục đích có được một cơ thể thật tốt là gì? Tôi nghĩ mục tiêu chính của chúng tôi là nâng cao trình độ tâm linh? P: Đúng vậy. Nhưng bạn muốn sống trong một cơ thể thấp kém hay trong một cơ thể tốt hơn? D: Điều này có quan trọng không, nếu như linh hồn chỉ ở đây tạm thời? P: Chắc chắn. Vì năng lực làm việc của một cơ thể ảnh hưởng trực tiếp đến năng lực làm việc của tinh thần. D: Tôi đang làm việc với những người khác, những người này cũng có những trải nghiệm về UFO. Có phải tôi cũng sẽ gặp khó khăn khi thu thập các thông tin của họ? P: Thông tin lúc nào cũng khó truy cập bởi do tính chất yếu đuối của những cá nhân có liên quan đến các sự kiện (UFO). Các thông tin được chôn giấu bên dưới lớp vỏ dễ vỡ, tránh gây ra những cảm xúc chấn động do chứng kiến những sự kiện khác biệt hoàn toàn về “sự thật” mà ý thức đã nhận định trước đây. D: Việc chôn giấu thông tin này xảy ra do tiềm thức của người đó cố ý làm như thế, hay người đó đã làm điều gì làm cho thông tin bị chôn vùi? 190
P: Đây là một loại thiết bị an toàn của tiềm thức để bảo vệ thông tin khỏi bị sự thao túng. Tiềm thức giấu diếm các thông tin bằng cách diễn giải các thông tin sao cho nó dễ dàng được (tâm thức) chấp nhận hơn. Vì vậy, muốn lấy được thông tin chính xác, chúng ta cần phải sắp xếp lại các thông tin để nó có thể được trình bày chính xác hơn. (sắp xếp lại là tại vì tiềm thức dùng thông tin “giả” để lừa gạt tâm thức) D: Bạn nghĩ rằng đây là thiết bị an toàn của tiềm thức? Và nó sẽ giải thích các thông tinh theo một nghĩa khác? P: Đúng vậy. Thông tinh sẽ được diễn giải một cách hợp lý, dễ chấp nhận. Chúng tôi có thể nói rằng việc chôn giấu thông tin là điều cần thiết, như vậy thì các trải nghiệm sẽ không bị tâm thức làm xáo trộn và thay đổi theo tư duy của nó. Do đó, cần phải giấu các thông tin, không để tâm tâm thức biết được. D: Khi chúng sinh ngoài hành tinh giấu các thông tin, họ có dùng bất cứ hình thức thôi miên nào để ẩn giấu các thông tin đó hay không? P: Nó có liên quan đến thuật ngữ “thôi miên”, tuy nhiên, quá trình đó phức tạp hơn vì nó còn bao gồm các chức năng tâm linh chưa được khám phá bởi loài người. Con người còn chưa nhận thức được hết các lĩnh vực tâm linh vô cùng tận. D: Vậy là nó phức tạp hơn chúng tôi nghĩ. Đây có phải là lý do tại sao thông tin rất khó thu thập? P: Đúng vậy. D: Dường như phải dùng thôi miên mới mở nó ra được. Bạn có biết lý do tại sao không? P: Bởi vì thông tin được chôn bên dưới lớp vỏ ý thức. Và do đó, muốn lấy được thông tin thì phải xuyên qua lớp vỏ ý thức nhưng không thể cho ý thức biết được, vì nếu ý thức biết được nó sẽ chỉnh sửa hoặc xếp đặt lại các thông tin đó (theo tư duy của nó). Thôi miên là một hình thức nói chuyện trực tiếp với tiềm thức. D: Vậy bằng cách sử dụng phương pháp này, các thông tin được tìm thấy có chính xác hay không? P: Tùy theo sự nhận thức và diễn giải của từng cá nhân. Nó đơn giản chỉ là tường thuật lại những gì đã được thấy hay cảm nhận được. D: Nhưng bạn có nghĩ rằng tôi có thể nhận được các thông tin một cách chính xác hay không? P: Các thông tin có lẽ sẽ có nhiều màu sắc bởi cảm xúc chấn thương (của đối tượng được thôi miên) khi trải qua những kinh nghiệm đó. D: Nhưng người đó có thể truyền lời giả mạo không? P: Điều đó sẽ tùy thuộc vào tính chất luân lý của từng cá nhân. Dựa theo tiêu chuẩn đạo đức thì một người phải trình bày chính xác những gì anh ấy nhận được, không thể giả mạo hoặc thay đổi các thông tin. Tuy nhiên vẫn có những người sẽ không giữ được tiêu chuẩn đạo đức cao đó. D: Nếu ai đó có khuynh hướng phóng đại hoặc đặt ra một câu chuyện thì họ cũng sẽ làm điều đó trong thôi miên? P: Đúng vậy. D: Liệu họ sẽ hoàn toàn thay đổi toàn bộ câu chuyện, hay họ chỉ thay đổi một chút chi tiết trong đó? Tôi rất muốn biết làm thế nào để phát hiện được điều này. P: Có lẽ không có cách nào phân biệt được toàn bộ câu chuyện là giả hay thật. Nhân cách của một cá nhân sẽ quyết định tiêu chuẩn đạo đức của cá nhân đó. Vì vậy, cần phải hiểu biết đầy đủ về tính cách của cá nhân đó để xác định mức độ chính xác của thông tin. Một số người có tính cách không được tinh tế thường tô vẻ thêm chi tiết vào một câu chuyện, tuy nhiên, không phải tất cả những ai có nhân cách kém tinh tế đều sẽ làm như vậy. D: Tôi muốn biết có khi nào toàn bộ câu chuyện mà họ nói với tôi đều được dựng lên hay không? 191
P: Có thể, nhưng cũng không phổ biến. D: Vậy thì việc tô điểm thêm cho câu chuyện thường xảy ra hơn? P: Đúng vậy. Điều này còn có liên quan đến việc hiểu lầm (ý nghĩa của thông tin) chứ không phải là cố ý đặt chuyện. D: Vậy, về cơ bản thì khi họ diễn giải cho tôi một câu chuyện thì tôi có thể cho rằng nó có một phần chính xác. P: Là dựa vào một sự khiện thật sự đã xảy ra. Vâng. Tuy nhiên, một lần nữa, tùy theo cá nhân kể lại sự kiện đó. Tùy theo cá nhân đó diễn tả câu chuyện như thế nào. D: Đó là những điều tôi lo lắng, làm sao tôi có thể chắc chắn khi làm việc về các loại thông tin này? Bạn có nói rằng những ký ức được chôn giấu sâu trong tiềm thức là để bảo vệ con người. Tôi đồng ý về điều đó. Nhưng một số người đã từng có những trải nghiệm với chúng sinh ngoài Trái Đất bắt đầu có những cơn ác mộng. Lý do đó là gì? (Yên lặng một thời gian dài) Phil bất ngờ mở mắt ra làm gián đoạn phiên thôi miên. Anh ấy chỉ đơn giản nói: \”Tôi xin lỗi. Tôi đã thức. Tôi tỉnh rồi.\” Điều này rõ ràng cho thấy tôi đã vô tình xâm phạm vào khu vực cấm. Rõ ràng các câu hỏi trước đó của tôi không làm cho họ cảm thấy bị đe dọa, cho đến khi tôi vô tình vượt qua lằng ranh riêng tư của Phil. Mặc dù tôi thấy câu hỏi của tôi không có liên quan gì đến sự riêng tư của Phil, nhưng họ dường như nghĩ rằng tôi có khuynh hướng đi về hướng đó. Dường như họ không thích cách tôi đặt câu hỏi và họ đã cắt đứt sự kết nối. Họ đã cảnh báo tôi và đã can thiệp vì để bảo vệ Phil khỏi mang thêm chấn thương. Điều này chỉ xảy ra rất ít lần trong quá khứ. Khi điều này xảy ra Phil Không thể tự mình tiếp tục. Anh không có câu trả lời. Từ điều này cho thấy các thông tin không phải đến từ Phil mà là thông qua anh. (Hết chương 23) 192
CHƯƠNG 24: CHIẾC HỘP ĐEN BÍ ẨN Vài tháng sau đó, bởi vì tôi đã bận rộn tham gia vào nhiều dự án khác nên tôi đã đặt tài liệu của Phil sang một bên. Tôi nghĩ chúng tôi đã đi xa nhất rồi. Bởi vì tôi không nhận được bất kỳ một cuộc điện thoại nào từ Phil nên tôi nghĩ có lẽ Phil còn đang đối phó và tiêu hóa các thông tin kỳ lạ liên quan đến đời sống của anh. Nhưng cảm giác tò mò về chiếc hộp đen vẫn tiếp tục bám lấy tôi dai dẳng. Tôi muốn biết làm thế nào để có thể mở nó ra, muốn biết nó chứa những gì bên trong. Nhưng tôi bắt buộc phải nhắc nhở mình rằng dự án đó đã tạm thời đóng lại. Rằng chúng tôi không có quyền truy cập thông tin về chiếc hộp đó. Phương pháp làm việc của tôi là sự an toàn của đối tượng thôi miên là điều ưu tiên hàng đầu, tôi sẽ không bao giờ gây hại cho tinh thần hoặc thể xác của họ chỉ vì để thỏa mãn sự tò mò của riêng tôi. Câu chuyện sẽ không bao giờ có giá trị nếu tôi ép họ vào bất kỳ loại tình huống hay cảm giác không thoải mái nào. Nếu câu trả lời phải đến thì nó sẽ đến. Mấy tháng trôi qua, Phil đột ngột gọi cho tôi. Phil nói anh vừa mới có một giấc mơ kỳ lạ liên quan đến một cuộc gặp gỡ khác với người ngoài hành tinh. Tôi không lấy làm ngạc nhiên khi Phil nghĩ rằng giấc mơ đó liên quan đến chiếc hộp đen. Phil muốn có một buổi thôi miên nữa bởi vì anh ấy chỉ nhớ rất ít chi tiết về giấc mơ đó, nhưng anh có ấn tượng mạnh mẽ rằng có rất nhiều thông tin quan trọng, nhưng anh không thể nhớ được. Anh cảm thấy nó nằm ngay bên dưới bề mặt và sẽ rất dễ dàng tiếp cận. Anh biết ngày nào anh chưa tìm lại được ký ức đó thì ngày đó anh sẽ không thể nào yên tâm. Chúng tôi sắp xếp một phiên thôi miên ngay ngày hôm sau bởi vì Phil cảm thấy càng chờ lâu anh ấy càng thêm lo lắng. Khi chúng tôi gặp nhau, đầu tiên Phil kể cho tôi nghe về giấc mơ. Anh lại một lần nữa được đưa lên phi thuyền, xung quanh anh là những sinh vật nhỏ màu xám. Đôi tay nhỏ của họ yêu thương chạm vào tay và cơ thể của anh. Đứng trước mặt anh là vị phi công tóc vàng đang cầm chiếc hộp đen. Vào lúc đó Phil cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng của mọi người. Đôi mắt của vị phi công cho thấy ông ấy đang rất sốt ruột giống như thời điểm quyết định quan trọng đã đến. Anh có cảm giác họ đang ủng hộ anh và hy vọng anh sẽ nhận ra tầm quan trọng của chiếc hộp và có thể giải mã thông điệp bên trong. Nhưng anh cũng biết rằng nếu thời gian chưa tới, anh sẽ không thể giải mã nó và chiếc hộp sẽ phải bị trả về nơi lưu giữ trên phi thuyền và tiếp tục chờ đợi cho đến thời điểm thích hợp. Anh nhớ rằng anh rất kỳ vọng và lo ngại khi với tay lấy chiếc hộp và ôm nó trong tay. Sau đó thì rất khó nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra. Tất cả những gì anh có thể nhớ là một vệt ánh sáng trắng chớp qua. Từ thời điểm đó thì tất cả trí nhớ đã bị xóa đi ngoại trừ cảm giác của tình yêu tuyệt vời và sự hài lòng phát ra từ các chúng sinh đó. Có điều gì đó đã xảy ra làm cho họ cảm thấy hạnh phúc thay cho anh. Anh thức dậy với cảm giác khoái lạc trong tâm thức của mình, nhưng còn có một cái gì đó bên dưới bề mặt của nó làm cho anh không yên. Sau khi Phil kể cho tôi nghe về giấc mơ, cả hai chúng tôi đã đi đến kết luận rằng cuối cùng có lẽ anh đã mở ra được chiếc hộp bí ẩn này rồi. Thông tin dường như đã được tiết lộ, nhưng tâm thức vẫn còn chưa biết được chuyện này. Và công việc của tôi là giúp Phil truy cập vào thông tin trong chiếc hộp và đưa nó vào ý thức của Phil, dĩ nhiên, nếu sự truy cập được suôn sẽ. Phil nằm thoải mái trên giường và bắt đầu phiên thôi miên. Khi cánh cửa thang máy mở ra, Phil ngay lập tức tiến vào quang cảnh mà anh đã miêu tả – Có những sinh vật vây xung quanh anh và trong mắt của họ là lo lắng và kỳ vọng. Vị phi công đã đưa cho anh chiếc hộp và mọi người đang chờ phản ứng của anh. Phil nghiêng cứu chiếc hộp và mô tả nó: nhỏ, đen, thuôn dài giống như chiếc quan tài. Anh biết nó được làm từ một loại đá không có trên Trái Đất. Chiếc hộp chỉ có thể được mở ra khi nó gặp đúng tầng số rung động của năng lượng phát ra từ tâm trí của Phil. Và tầng số rung động này chỉ đạt được khi Phil đạt đến một trình độ phát triển (tâm linh) nhất định. Phil đã tự lập trình tầng số rung động này. Do đó không ai có thể giả mạo được nó, không ai khác có thể 193
mở được nó. Một làng sóng (năng lượng) bất ngờ quét qua và Phil lập thức cảm nhận được chiếc hộp đó sẽ có rất nhiều thông tin, nhiều đến nổi một cơ thể vật chất không thể nào tiêu hóa được hết, và những thông tin này vô cùng sâu sắc và bao la đến nổi tâm trí con người sẽ không thể nào thấu hiểu hết tất cả. Phil nhận ra điều này và anh biết anh chỉ có thể tiếp cận một phần nhỏ thông tin nào đó có thể giúp anh hiểu về cuộc sống hiện tại của mình, nhưng như vậy cũng đã tạm đủ. Sau khi Phil hiểu được điều này thì bổng nhiên một chuyện lạ đã xảy ra. Dường như có một cái gì đó đã được kích hoạt, một ngăn kéo nhỏ ở một đầu của chiếc hộp bổng nhiên trượt ra. Phil thấy trong ngăn kéo nhỏ đó có chứa một hòn đá nhỏ hình tròn phát ra ánh sáng màu ngọc lam. Vậy là Phil đã mở được chiếc hộp này rồi. Nhưng viên đá rực rỡ này dùng để làm gì? Ngay sau đó, Phil nhận được thông điệp qua tinh thần rằng nếu anh nhìn chằm chằm vào một bên mặt sần xùi của viên đá thì một phần tiềm thức của anh sẽ được mở ra, ký ức của anh sẽ được kích hoạt và các thông tin sẽ được đưa đến tâm thức của anh. Tôi (Dolores) tràn ngập kỳ vọng. Có phải cuối cùng chúng tôi đã có quyền truy cập các thông tin được ẩn giấu hay không? Và không biết thông tin đó là gì? Sự tò mò của tôi tăng mãnh liệt và tôi hy vọng rằng rào cản sẽ hoàn toàn được loại bỏ. Khi Phil nhìn chằm chằm vào viên đá đó thì quang cảnh trên phi thuyền biến mất, thay vào đó là một thứ khác. P: Tôi thấy ánh sáng trắng rất mạnh. Ánh sáng rất trong sạch và sáng rực rỡ, có cường độ lớn. Năng lượng này thường được gọi là “Ánh Sáng Trắng Bảo Vệ.\” Đây là ánh sáng bảo vệ. Năng lượng này không có danh tính bởi vì danh tính là vô nghĩa ở cấp bậc này. Tuy nhiên, thế gian gọi nó là \”ý thức\” hay “Sự nhận thức vĩnh viễn”. Nó là cường độ năng lượng cao nhất của vũ trụ. (Người dịch: chắc đây là năng lượng ở Niết Bàn) D: Có phải tôi đang nói chuyện với \”ánh sáng trắng\” này không? Tôi rất quen thuộc với khái niệm về ánh sáng trắng. Tôi luôn luôn dùng tinh thần để đặt ánh sáng trắng xung quanh các đối tượng để bảo vệ họ khi chúng tôi làm việc (khi thôi miên). Làm như vậy là để ngăn cản bất kỳ từ trường tiêu cực nào đến gần và ảnh hưởng chúng tôi trong lúc chúng tôi làm việc. P: Nói chính xác hơn thì năng lượng màu trắng này đang nói chuyện, năng lượng này hiện tại đang nói chuyện với Phil bởi vì có một thông điệp cần được trao cho Phil vào lúc này: Bởi vì năng lượng ở cấp bậc nơi đó khác với năng lượng ở thế giới này cho nên chúng tôi không thể truyền thông điệp một cách trực tiếp, vì vậy chúng tôi sẽ vừa chuyển ngữ vừa giảng giải thêm thông điệp này. Thông điệp này như sau: “Con đã học được bài học của con rất tốt, con của chúng ta. Vào thời điểm này trên con đường tiến hóa của con, nguồn nhận thức được mở ra để cho phép con câu thông trực tiếp vào những khu vực (năng lượng) mà con đã bị tách rời. Con đã bị cắt đứt câu thông vì một lý do, đó là, ở một thời điểm trong quá khứ con đã lạm dụng đặc quyền sử dụng năng lượng, vì vậy sự nhận thức của con đã bị đóng lại, vì vậy con đã phải trải nghiệm một sự mất mát và cảm giác bị từ chối. Đóng lại nhận thức là để con hoàn toàn biết trân quý khi có lại được sự nhận thức và quyền sử dụng các năng lượng này. Điều này đã làm cho con vô cùng đau khổ và lo lắng trong kiếp sống này. Đau khổ đến nổi làm cho con thường xuyên khao khát muốn trở lại với Sự Thật và được một lần nữa tắm trong nguồn năng lượng này. (D: Điều này dường như là lý do mà Phil có khuynh hướng tự tử lúc còn trẻ). Vào giai đoạn đó trong quá khứ, trên một hành tinh khác, con đã dùng các năng lượng không đúng cách và đã trải nghiệm sự mất cân bằng năng lượng. Trải nghiệm này đã khiến con ra một quyết định thích hợp nhất cho mình để cân bằng lại chúng.” D: Trong kiếp sống đó, Phil đã sử dụng những năng lượng này một cách tiêu cực? Đó là lý do tại sao anh đã bị tắt nguồn năng lượng? P: Đúng vậy. Vào lúc đó, Phil gần như sắp ngã. D: Bạn nói rằng ở nơi đó không có khái niệm thời gian, nhưng tôi rất muốn biết lúc đó là khi nào? 194
P: Chúng tôi sẽ tính ra theo thời gian của bạn … là khoảng vài triệu năm trước của bạn, nhưng đây chỉ là con số đại khái. D: Nhưng Phil đã phải đợi rất lâu, qua vô số kiếp để tìm lại được quyền sử dụng năng lượng lại một lần nữa? P: Đúng vậy. Hiện tại chúng tôi có thể nói chuyện thoải mái về sự kiện này. Trải nghiệm này rất cần thiết cho sự phát triển của… chúng tôi không muốn sử dụng cụm từ \”cơ thể” bởi vì đây không phải là một từ ngữ chính xác… Nó là tổng hợp các trải nghiệm của năng lượng này (Phil) – gọi chính xác hơn thì là một \”giai đoạn phát triển của năng lượng này\”. Năng lượng này (Phil) phải chịu hậu quả của việc lạm dụng năng lượng, là không được kết nối với năng lượng này nữa. Lý do là anh đã tiết lộ những điều không được tiết lộ. Vào lúc đó, Phil mong muốn giúp đỡ nâng cao đẳng cấp của những chúng sinh dưới sự trông coi của anh. Vũ trụ có các quy tắc nghiêm ngặt rằng có những thứ có thể cho và có những thứ không được cho. Các quy tắc này là tuyệt đối và không thể bị vi phạm. Trong khi Phil đang giữ trách nhiệm lãnh đạo thì anh đã phá vỡ các quy tắc này, vì vậy quyền sử dụng năng lượng này đã bị cắt đứt. Những năng lượng mà chúng tôi đang nói đến là những kiến thức, thông tin và tri thức. Quyền sử dụng năng lượng này bị lấy đi là để Phil hiểu được tại sao cần phải có các quy tắc này. Các nguồn năng lượng đã bị đóng lại, và Phil đã bắt đầu một cuộc hành trình đầu thai thật lâu dài, mãi cho đến kiếp sống trên Trái Đất này thì anh đã tìm lại được chính mình. Hiện tại, những năng lượng này đã được trả lại và Phil đang học lại cách để sử dụng chúng bởi vì trải qua nhiều kiếp anh đã dần dần lãng quên cách sử dụng các năng lượng này. Và điều quan trọng và cần thiết bây giờ là đào tạo ý thức của Phil biết cách sử dụng hợp lý những năng lượng này. Đây là trải nghiệm cuối cùng và nó đã đưa năng lượng này trở lại thời điểm mà anh đã sử dụng các năng lượng một cách đúng đắn nhất. D: Điều này đã xảy ra trên một hành tinh khác? P: Điều này đã xảy ra ở một chiều không gian khác. Không phải trong vũ trụ này, là một khu vực hữu hình trong một vũ trụ khác. (mỗi vũ trụ có các khu vực hữu hình và vô hình) D: Vào lúc đó Phil đang có chức vụ gì? Bạn nói lúc đó anh ấy đang gánh vác một trách nhiệm? P: Có rất nhiều triệu chúng sinh dưới thẩm quyền của Phil. Anh ấy là lãnh đạo của một hệ thống hành tinh tại thời điểm đó. (Chuyện bên lề: các bạn có nghe nói về Lucifer hay không? Tức là vị Ma Vương thống trị Trái Đất của mình đó. Nghe nói Lucifer có cấp bậc ngang với Phil lúc đó, là lãnh đạo của một hệ thống hành tinh. Không phải hệ hành tinh Phil lãnh đạo mà là hệ hành tinh khác.) D: Tôi đang cố gắng để hiểu. Bạn có nói rằng mỗi vũ trụ khác nhau có các hội đồng (nhóm lãnh đạo) khác nhau. Hệ thống này (nơi Phil lãnh đạo) có phải tương tự như thế hay không? P: Không cao đến cấp bậc vũ trụ, nó ở cấp bậc hệ thống các hành tinh. Một hệ thống là một phần của một vũ trụ. (giống một nước chia làm nhiều tiểu bang) D: Giống như một thiên hà hay một hệ mặt trời? P: Chính xác là như thế. Một nhóm các hành tinh có người ở. D: Có phải Phil đã ở dạng thân thể vật chất vào lúc đó hay không? P: Điều đó không đúng. Một vị lãnh đạo của một hệ thống không thể làm nhiệm vụ của mình ở thân thể vật chất, bởi vì công việc này đòi hỏi vị lãnh đạo phải theo dõi toàn thể hệ thống cùng một lúc để mọi lúc đều có thể biết được tất cả những gì đang xảy ra trong toàn hệ thống. Ý thức của vị lãnh đạo sẽ bao trùm khắp hệ thống để mỗi một chúng sinh trong hệ thống đó có thể tiếp xúc với vị lãnh đạo bất cứ lúc nào. D: Nói vậy là anh ấy đã đạt đến một đẳng cấp rất cao rồi phải không? P: Đúng vậy. 195
D: Tôi đang cố gắng để hiểu, vì vậy câu hỏi của tôi có vẻ ngây thơ. Mỗi vũ trụ có các hội đồng, và các hội đồng này được chia ra lãnh đạo các hệ thống khác nhau? P: Giống như chính phủ của bạn, cấp bậc lãnh đạo thấp nhất là chủ của một ngôi nha. Tiếp đến là lãnh đạo của một quận hay huyện, chịu trách nhiệm về sự an toàn và phúc lợi của những người dân trong quận. Cao hơn là các thị trưởng của thành phố. Cao hơn nữa là các chính phủ tiểu bang và cuối cùng là chính phủ liên bang. D: Như vậy sẽ có một lãnh đạo trông coi một hệ thống hành tinh. P: Đúng vậy. D: Vậy Phil trực tiếp báo cáo lên hội đồng hay có ai đó ở giữa anh và hội đồng (lãnh đạo vũ trụ)? P: Có nhiều hội đồng ở nhiều cấp bậc khác nhau. Hệ thống hành tinh trực thuộc trách nhiệm của những lãnh đạo cao hơn. Và những chúng sinh ở dưới hệ thống hành tinh này thuộc trách nhiệm của lãnh đạo của hệ thống hành tinh này. Phil không phải ở cấp bậc cao nhất cũng không phải thấp nhất. D: Nói cách khác, tại thời điểm đó anh ấy có rất nhiều trách nhiệm và biết cách sử dụng năng lượng và đã sử dụng nó sai cách? Anh ấy đã tiết lộ những điều cấm? P: Anh đã cung cấp thông tin và năng lượng cho một chủng tộc trên một hành tinh đang cố gắng nâng cao ý thức của họ. Vị lãnh đạo (Phil) cảm thấy trong tình huống này thì họ thích hợp được cung cấp một số thông tin mà anh ấy nghĩ họ cần. Đó là một tình huống đặc biệt, không nằm trong các trường hợp được quy định. D: Có vẻ như động cơ của anh ấy là đúng đắn. P: Đúng vậy. Anh ấy không có ý định xấu. Tuy nhiên, quy tắc đã bị phá vỡ làm cho vị lãnh đạo lâm vào sự khủng hoảng. Thông tin được trao cho các chúng sinh này đã bị lạm dụng và làm chậm đi sự tiến bộ tâm linh của họ. D: Vậy là anh đã tiết lộ thông tin mà anh cho rằng sẽ giúp họ tiến bộ? P: Không phải thông tin mà là năng lượng. Có nhiều loại năng lượng khác nhau. Loại năng lượng đặc biệt được trao cho nhóm chủng tộc này, nếu được sử dụng hợp lý thì chắc chắn sẽ giúp họ tiến bộ nhanh chóng. Tuy nhiên, họ đã không sử dụng các năng lượng này một cách đúng đắn mà đã dùng sai chúng. Do đó gây ra sự thụt lùi. D: Bạn có thể nói cụ thể hơn về loại năng lượng đó không? P: Không thể giải thích được bởi vì thế giới của bạn không có gì tương đương để có thể so sánh. D: Tôi tò mò họ dùng sai nó như thế nào? P: Bất kỳ năng lượng nào cũng có thể bị dùng vào việc sai trái. D: Tôi đoán năng lượng nào cũng có 2 mặt tốt và xấu, và họ đã sử dụng nó cho việc xấu? P: Đúng vậy. D: Nói vậy, khi Phil cho họ sử dụng các năng lượng này anh ấy đã không dạy cho họ hiểu cách sử dụng chúng một cách đúng đắn. P: Họ không tiến bộ đủ đến trình độ có thể hiểu được về những năng lượng này. Đó là một tính toán rất rủi ro. D: Có phải điều này cũng đã xảy ra với Trái Đất của chúng tôi không? Họ đã dựa vào sự mai rủi và đã tiết lộ nhiều điều cho chúng tôi biết, và sau đó để ý chí tự do của chúng tôi quyết định sử dụng nó như thế nào? P: Chính xác. Có các quy tắc khi nào năng lượng được trao cho một cá nhân vào một thời điểm cụ thể nào đó. 196
D: Trường hợp của Trái Đất là tương tự, nhưng ý chí tự do của con người đã biến nó thành một cái gì đó tiêu cực. (Người dịch: Cái này chắc đang nói về bom nguyên tử) P: Đúng vậy. D: Nếu vậy thì tôi không nghĩ đó là lỗi của Phil. P: Các quy tắc đã bị phá vỡ. Các quy tắc (ở nơi đó) nói rằng trừ khi chúng sinh nào phát triển đến trình độ có thể sử dụng các loại năng lượng này thì họ mới được cho phép nhận các năng lượng đó. Họ sẽ không được cho biết về các năng lượng đó trước khi họ chưa có sự hiểu biết đầy đủ về sức mạnh của những năng lượng đó. D: Họ cũng sẽ được cho phép sử dụng chúng trong tương lai đấy thôi. P: Đó là điều sẽ xảy ra. D: Từ các câu chuyện về quá khứ trên Trái Đất mà bạn đã kể với tôi, rằng có những điều đã được cho biết vào những thời điểm không thích hợp. P: Đây là những điều sai lầm xảy ra trong khắp vũ trụ. D: Nhưng trong trường hợp này, tại sao Phil phải chịu một hình phạt là bị mất đi chức vị của mình? P: Không thể nói là trừng phạt vì đó không phải là một đánh giá công bằng về các năng lượng vũ trụ. Đây là bài học cần thiết để Phil hiểu được tại sao phải có các quy tắc này. Và để học các bài học này thì người vi phạm các quy tắc sẽ được tạo điều kiện trải nghiệm những kiếp sống thiếu thốn những năng lượng đó. Anh ta sẽ phải dần dần phát triển từ dưới lên đến cấp bậc cũ, sau đó sẽ được trả lại các năng lượng này, và từ đó anh ta mới thật sự biết trân quý chúng. D: Tôi hiểu. Bạn gọi nó là “ngã”. Nói cách khác, Phil đã rơi xuống vị trí thấp hơn? P: Cụm từ \”rơi xuống hay ngã\” mà bạn sử dụng có ý nghĩa tiêu cực. Theo quan điểm của chúng tôi thì đó chỉ là một bài học để rút kinh nghiệm. Đó là một kinh nghiệm cần thiết sẽ được cộng thêm vào kho trữ kinh nghiệm của một cá nhân. Sai lầm thường xảy ra ở mọi cấp bậc. Sau khi “ngã”, biết được sai lầm và chữa lành vết thương do sai lầm đó gây ra là một sự thắng lợi. D: Điều này thật khó hiểu. Ngay cả khi một ai đó đã đạt được cấp bậc tâm linh cao như thế vẫn còn có thể làm ra những sai lầm và bị thụt lùi hay sao? Như vậy thì sau khi rớt xuống phải trải qua vô số, vô số kiếp, có lẽ phải hàng ngàn kiếp mới có thể trở lại cấp bậc đó một lần nữa? P: Cũng không đến nổi như con số mà bạn nói, có thể vài trăm kiếp là đủ. Những kiếp sống của Phil mà bạn được cho thấy chỉ là một phần nhỏ của dày đặc trải nghiệm mà năng lượng này (Phil) đã học được từ hành trình này. Và kiếp sống ở Trái Đất này là một hành trình tìm kiếm linh hồn rất vĩ đại mà Phil đã quyết định đầu thai xuống. Phil biết trước trải nghiệm ở Trái Đất sẽ rất xa lạ, khó khăn và cô đơn. Đó là lý do tại sao anh ấy luôn muốn rời khỏi kiếp sống này. Điều chỉnh bản thân thích hợp với hoàn cảnh trên Trái Đất đối với những năng lượng (linh hồn) cao hơn sẽ vô cùng vất vả vì họ rất vô tư và tinh khiết. Họ đã quen với ánh sáng và không thể hiểu nổi mặt tối của thế gian này. Họ phải có thật nhiều can đảm mới có thể rời thế giới ánh sáng và du hành đến thế giới tối tăm này để thực hiện sứ mệnh, vì vậy họ có được tình yêu và sự tôn trọng của chúng tôi. D: Vậy hiện tại Phil đang được cho biết thông tin này và anh ấy sẽ học cách sử dụng năng lượng một cách đúng đắn? P: Đã đến lúc năng lượng được trả lại cho Phil và anh cần phải nhận thức được mục đích của nó. Năng lượng này sẽ bổng nhiên xuất hiện, giống như đến từ hư không. Vì thế Phil phải được hướng dẫn và ý thức được vì sao anh nhận được năng lượng này, và nhận thức được trách nhiệm và vị trí của mình. D: Như vậy thì anh ấy mới có thể sử dụng nó một cách khôn ngoan? P: Đúng vậy. Năng lượng này chứa đựng tình yêu bao la và sự hòa hợp của vũ trụ. Một hành tinh ở dạng vật chất như Trái Đất không thường xuyên có được cơ hội như thế. Tuy nhiên, trong quá 197
trình tiến hóa trênTrái Đất này, những chúng sinh xứng đáng và thích hợp sẽ được nhận năng lượng này và được quyền sử dụng nó một cách đúng đắn – vì mục tiêu và nhu cầu của vũ trụ, vì sự đồng nhất của toàn thể chúng sinh. D: Phil sẽ sử dụng năng lượng này như thế nào? P: Anh ta sẽ trở nên khá thông thạo và quen thuộc với năng lượng này, và biết cách sử dụng phù hợp và khi nào sử dụng. Anh sẽ có cảm giác mạnh mẽ về giá trị đích thực của cuộc đời thay cho cảm giác vô cùng mất mát trong kiếp sống này. D: Vậy thì khi nào thời gian đến thì anh ấy sẽ được giúp đỡ để biết phải làm gì với nó? P: Đúng vậy. Hiện tại Phil cũng đang được giúp đỡ rồi. Sau các phiên thôi miên này thì nhận thức của anh đang dần dần quay trở lại. D: Tôi thường nghĩ rằng chúng tôi vô tình gặp nhau nhưng thật ra đó là một sự xếp đặt từ trước. P: Đúng vậy. Mục đích của nó là để giúp mỗi người các bạn hoàn thành sứ mệnh của mình. Không có gì là tình cờ trong vũ trụ cả. Tất cả mọi thứ xảy ra đều có sự xếp đặt và có lý trí. Không có sự ngẫu nhiên. “Chúng tôi muốn nói cho con biết, con trai của chúng tôi, con đã nỗ lực đi hết một vòng tròn và bây giờ đã trở lại vị trí ban đầu, nơi con đã rơi vào bóng tối của bản thân. Bây giờ con đã hoàn toàn xứng đáng được trả lại những gì con đã mất đi và những gì con vô cùng khao khát có lại được. Hiện tại con có sự lựa chọn, trở về thế giới thật của con để sử dụng sức mạnh theo cách mà con cảm thấy thích hợp nhất, hoặc có thể tiếp tục ở đây và sử dụng những sức mạnh này ở cấp bậc tâm linh theo cách mà con cảm thấy thoải mái nhất. Đây là lựa chọn của con tại thời điểm này. Hãy thiền định và suy nghĩ về điều này và trả lời cho chúng tôi theo cách con đã được học trước đó. Con vừa mới được dạy cho một phương pháp để có thể trở lại với cấp bậc cao nhất đó và giao tiếp với năng lượng của vũ trụ qua ý thức. Cho chúng tôi câu trả lời của con vào lúc đó (lúc thiền), bởi vì câu trả lời của con phải được cân nhắc và quyết định trong ý thức. Chúng tôi muốn nói với Phil rằng nếu con chọn tiếp tục ở lại trên hành tinh này thì sau này con sẽ nhận được thêm các thông tin vào lúc thích hợp, và sẽ được hướng dẫn thêm những gì cần sẽ làm sắp tới. Đừng cố gắng dự đoán những gì sẽ xảy ra. Chỉ cần để mọi thứ xảy ra một cách tự nhiên. Hiện tại là lúc con lựa chọn hướng đi trong tương lai, và sau đó con sẽ được hướng dẫn nhiều hơn những gì cần phải làm. Khi nào con tỉnh dậy (xong thôi miên), con phải suy nghĩ về điều này và đưa ra quyết định trong ý thức của mình về việc ở lại hay ra đi. Chỉ cần tiếp tục làm theo cảm giác từ bên trong, vì đó là người chủ thật sự của con. Chọn một cách khôn ngoan, con trai của chúng tôi, và hãy nhớ rằng sẽ không có phán xét cho dù lựa chọn lựa của con là gì. Cho dù con đường con chọn là gì thì nó sẽ là con đường tiến hóa của con. Và bạn, Dolores, chúng tôi muốn nói với bạn rằng chúng tôi khuyến khích bạn sử dụng các thông tin mà chúng tôi đã cung cấp cho bạn, không có sự hạn chế. Nếu có hạn chế thì các thông tin đã không được tiết lộ.” Sau đó, Phil cho biết rằng cường độ của ánh sáng trắng giảm xuống và anh lại một lần nữa nhận thức được anh đang ôm chiếc hộp có chứa viên đá bên trong. Anh nhìn thấy khuôn mặt của vị phi công và những sinh vật nhỏ màu xám, và cảm giác được dào dạt tình thương, hạnh phúc và sự hài lòng phát ra từ họ. Rõ ràng là họ đã biết cuối cùng anh đã được phép tiếp cận một số bí mật của quá khứ của mình. Sau khi thông tin được tiết lộ và Phil được yêu cầu lựa chọn trong ý thức của mình, anh trả viên đá vào lại ngăn kéo trong chiếc hộp. Vị phi công đã lấy chiếc hốp lại từ trong tay Phil và cho Phil biết rằng ông ấy sẽ cất chiếc hộp trở lại chỗ cũ trên phi thuyền; đó là nơi Phil đã cất chiếc hộp hàng triệu năm về trước và chờ đến ngày anh nhớ ra nó và mở nó ra. Bây giờ chiếc hộp sẽ được giữ ở đây cho đến khi anh cần đến nó lần nữa. Phil nhận ra rằng thông tin mà anh nhận được chỉ là một phần nhỏ của những gì được chứa trong chiếc hộp. Anh cũng biết rằng phần thông tin còn lại sẽ không bao giờ được tiết lộ cho anh trong kiếp sống trên thế gian này. Khi anh đi đến giai đoạn tiếp theo (kiếp sống kế tiếp trong tương lai) thông tin về nguồn gốc và số phận của anh sẽ được tiết lộ. 198
Sau khi thức dậy, từ cái nhìn đăm chiêu trên khuôn mặt của Phil, tôi biết anh sẽ có rất nhiều điều để suy ngẫm trong những ngày sắp tới. LÚC ĐẦU TÔI DO DỰ không biết có nên đưa thông tin này (ở trên) vào cuốn sách này hay không vì tôi sợ thông tin bị hiểu sai, rồi đọc giả sẽ nghĩ rằng Phil ám chỉ rằng anh ở đẳng cấp của Thượng Đế. Bài viết trên có giải thích rõ ràng rằng cấp bậc của vị lãnh đạo của một hệ thống hành tinh vẫn còn thấp hơn nhiều so với cấp bậc tối cao của Thượng Đế. Phil đã được công nhận và đã giữ chức vụ phụ tá cho một quyền lực cao hơn. Tôi tin rằng thông tin này đang cố gắng nói cho chúng ta biết rằng linh hồn không phải chỉ ở trong thể xác con người. Đó là suy nghĩ của con người chúng ta, nhưng suy nghĩ đó quá hạn chế. Phiên thôi miên này đã chứng minh rằng chúng ta có thể phát triển (hoặc trở về lại với đẳng cấp cao ở trên), trở lại với trạng thái năng lượng tinh khiết không bị giới hạn bởi cơ thể vật chất và có thể đạt được những sức mạnh không thể tin được. Nhưng trước khi linh hồn đạt tới trạng thái hoàn thiện cuối cùng (niết bàn) thì nó vẫn có khả năng tạo ra sai lầm, ngay cả trong hình thức năng lượng tinh khiết đó. Và cho dù ở các cấp bậc cao trong vũ trụ thì linh hồn vẫn phải chịu những quy luật của vũ trụ áp đặt. Nếu lỡ phải trở xuống và bắt đầu lại từ đầu thì cũng không sao vì linh hồn và các bài học là vĩnh cửu, không có thời gian, chỉ có sự phát triển, học hỏi, thu thập kinh nghiệm, và vĩnh viễn tìm kiếm kiến thức. Vì vậy con người cần phải nhận ra rằng họ cao hơn là những gì họ nhận thức về bản thân mình. Họ là bất tử, là một linh hồn bất tử với sự hiểu biết và kinh nghiệm của họ là vô biên, hoàn toàn không giới hạn. Linh hồn đóng vai trong những kiếp sống dưới bất kỳ hình thức hay chiều không gian nào mà nó muốn cho đến khi, qua thời gian vô cùng tận, nó đạt được sự hoàn hảo như mong muốn và cuối cùng trở lại nguồn gốc của mình. Nguồn gốc tối cao nhất của tất cả (linh hồn) là Đấng Sáng Tạo, là nơi mọi thứ đã được sinh ra. Chúng ta hãy kéo lên tấm màng che mắt của thế gian và cho phép sự hiểu biết của chúng ta được tăng vọt. Sau đó, chúng ta sẽ nhìn lại xem chúng ta đã tự hạn chế mình thành nhỏ bé và hạn hẹp như thế nào. Vũ trụ là thế giới của chúng ta và không có gì mà chúng ta không thể làm. SAU LẦN THÔI MIÊN NÀY, Phil bắt đầu thay đổi rõ rệt. Điều này thường xảy ra với những người mà chúng tôi làm việc với nhau, đặc biệt là những đối tượng làm việc với tôi trong một khoảng thời gian dài. Tôi không thể giải thích được điều này bởi vì tôi chắc chắn rằng tôi đã không hề đưa ra bất kỳ lời đề nghị gì có thể gây ra sự thay đổi của họ. Dường như có một cái gì đó xảy ra trong quá trình làm việc, có thể bởi vì họ ngày càng cởi mở hơn và ý thức được tiềm thức của họ, tương tự như \”lời gọi của lương tâm” trong mỗi con người chúng ta. Họ thể hiện càng nhiều tính cách thật bên trong của họ và phát hiện ra những gì họ thực sự muốn làm trong đời sống. Lúc trước, họ thường bị rối rắm, không chắc chắn và sợ hãi. Nhưng hiện tại họ bắt đầu đưa ra những quyết định quan trọng và các cam kết vững chắn. Họ càng ngày càng thay đổi tốt hơn. Tôi chân thành hy vọng họ có được ảnh hưởng tốt, vì tôi không muốn công việc của tôi vô thức ảnh hưởng tiêu cực đến bất cứ một ai. Phil vẫn là một người hiền lành như thế nhưng anh đã trở nên tự tin hơn nhiều. Anh quyết định không mở văn phòng sửa chửa đồ điện riêng lẽ nữa mà đi làm việc cho một công ty thiết bị điện tử. Sau đó, trong vòng một tháng làm việc ở hãng điện tử, anh có cảm xúc với một cô gái trẻ hấp dẫn làm việc chung với anh. Quan hệ của họ bổng phát triển chưa từng thấy, và anh đã chuyển đến căn hộ của cô bạn gái sống cùng với cô ấy và con trai nhỏ của cô ta. Tất cả những điều này chắc chắn không phải là tính cách mà tôi đã từng biết ở Phil. Mặc dù tôi thấy rất ngạc nhiên nhưng tôi nghĩ điều này thật tuyệt vời. Điều này cho thấy rằng cảm xúc của Phil đã vững dàng. Anh ấy không còn xa lạ với cảm xúc nữa. Anh đã sẵn sàng cho bản thân một cơ hội, đặt mình trong hoàn cảnh rất dễ bị tổn thương. Anh có thể hòa nhập với loài người trên Trái Đất (khác loại với anh), và như vậy anh đã thật sự hòa nhập vào cuộc sống ở thế giới này. 199
Source: https://vh2.com.vn
Category: Trái Đất