Networks Business Online Việt Nam & International VH2

Nương tử cho ta một cơ hội được không? – Liễu Ngọc Băng

Đăng ngày 18 July, 2022 bởi admin

Nương tử cho ta một cơ hội được không? – Liễu Ngọc Băng

 

Hình đại diện của thành viên

Liễu Trúc SongThành viên cấp 4Thành viên cấp 4

  Ngày tham gia: 05.11.2015, 10:49
Tuổi: 21 Nữ
Bài viết: 154
Được thanks: 405 lần
Điểm: 8.4

05.11.2015, 10:4921154405 lần

23 [Cổ đại – Trùng sinh – Đồng nhân] Nương tử cho ta một cơ hội được không? – Liễu Ngọc Băng – Điểm:Đang tải Player đọc truyện …
Tốc độ đọc truyện: 0.90 x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

NƯƠNG TỬ, CHO TA MỘT CƠ HỘI ĐƯỢC KHÔNG ?

images

Tác giả: Liễu Ngọc Băng

Beta: Liễu Nhược Giang, Trương Thiên Tuyết, Mộ Dung Thiên Phi

Thể loại: Trùng sinh, Đồng nhân HTD, nam sủng nữ, nữ ngược tâm nam

Nguyên tác: Hoa tư dẫn chi Tận kiếp phù du

Giới thiệu:Giới thiệu :

“Nhân sinh như mộng
Tận kiếp phù du.”

–     Kiếp trước nàng yêu hắn, bản thân lại cam tâm tình nguyện gả cho hắn, không còn cầm đao thương trên sa trường, nàng học cách trở thành nữ tử khuê phòng, vì hắn chăm con dưỡng cái. Đổi lại, hắn lạnh lùng, tàn nhẫn với nàng. Tay nàng là do hắn phế, con nàng chết hắn lại ung dung mà ôm ấp nữ nhân khác. Hắn đối với nàng mãi mãi cũng vô tâm. Cuối cùng, nàng chọn cách ở trong mộng ảo, bỏ mình, ra đi không vương vấn gì với hắn.

–     Kiếp trước hắn tuyệt tình, ngoan độc với nàng, hết lần này đến lần khác khiến nàng sống trong đau khổ, thương tâm mà chết. Mãi đến khi bức màng bí mật được hé lộ, hắn ân hận thì đã muộn. Thì ra người cứu hắn là nàng, người hắn đánh mất trái tim cũng là nàng nhưng hắn lại ngu ngốc không chịu thừa nhận. Hình bóng nàng đã sớm đi vào tâm hắn, bén rễ ở đó. Khi hắn hiểu được thì đã muộn. Sống không thể bên nàng thì hắn nguyện đoàn tụ cùng nàng nơi chính suối. Vạn tiễn xuyên tâm, hắn tử trận sa trường. Nếu có kiếp sau chỉ mong một đời một kiếp một đôi, chỉ nguyện làm uyên ương liền cánh không nguyện thành tiên, để hắn có cơ hội bù đắp cho nàng, yêu thương nàng lần nữa.

Nhưng thế sự vô thường, nghịch thiên trùng sinh kiếp này hắn quyết không phụ nàng cũng muốn nối lại duyên tình dang dở kiếp trước.
Nhưng sự việc liệu có còn như trước kia, nàng có còn như trước kia, có còn yêu hắn nữa không?

♪ Đoạn ngắn 1 :

Tống Ngưng một thân giá y đỏ thẫm, nàng tựa tiếu phi tiếu nhìn Thẩm Ngạn

“ Thẩm Ngạn ta có chuyện muốn nói với ngươi”

Nàng như vậy khiến Thẩm Ngạn không khỏi nhíu mi:

“Chuyện gì?”

Hắn bước đến gần nàng, đây là lần đầu hắn nhìn nàng mặc giá y xinh đẹp động lòng người như vậy, nội tâm lại bất an.

“ Thật ra cũng không có gì, ta biết ngươi có đã sớm có người trong lòng mà ta  cũng không muốn làm tiểu tam chi bằng ta cùng ngươi làm một giao ước như thế nào?”

Nàng nhìn sắc mặt đen hơn đêm của hắn thì không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

“ Giao ước?” Thẩm Ngạn mím môi nhìn nàng, hai tay trong tay áo nắm chặt đến nỗi khớp cũng trắng bệch. Tống Ngưng nhìn hắn thêm vài lần mới nói tiếp:

“ Ừm… Liễu Thê Thê là người trong lòng ngươi ta đây không muốn vô sỉ như vậy cướp vị trí chính thê của nàng. Nhưng là hiện tại ta tạm thời ở lại phủ tướng quân. Sau một thời gian nữa, ngươi viết hưu thư cho ta rời đi. Đến lúc đó ngươi đi cầu độc mộc của ngươi ta đi đường lớn của ta. Ta có thể tìm một nam nhân thật lòng thương ta mà ngươi cũng được toại nguyện cùng người kia nha…”

Hiện tại nàng đang mơ tưởng đến niềm vui ngao du sơn thủy cùng tình lang mà không biết rằng tâm hắn đang đau đớn, thống khổ. Không được, tuyệt đối không được, cho  dù đem nàng nhốt lại hắn cũng quyết không để nàng rời khỏi hắn lần nữa.

“ Không thể được” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

♪ Đoạn ngắn 2

“ Hai người các ngươi là đang làm cái gì, hả???”

Thẩm Ngạn cơ hồ tức giận muốn ngất xỉu, đây là cái tình cảnh khốn kiếp gì đây a! Hắn vốn vừa thắng trận liền ngày đêm không ngừng thúc ngựa trở về, hắn nhớ nàng đến phát điên rồi. Cư nhiên… cư nhiên đến nơi vừa vào phủ đã cho hắn nhìn thấy một màng nàng đang “ hồng hạnh xuất tường” đi “ trêu hoa ghẹo nguyệt”. Tay của nam nhân kia đang vòng qua eo nhỏ của nàng, thân thể hai người  lại sát nhau gần như không một khe hở a. Thẩm Ngạn càng nhìn càng tức, lửa giận bùng phát, hắn còn chưa được ôm nàng đó, cái tên nam nhân kia dựa vào cái gì mà chiếm tiện nghi của nàng chứ. Khốn kiếp, dựa vào gương mặt đẹp một chút, thân thế cao hơn hắn một chút mà muốn cướp nương tử của hắn sao, ngươi mơ đi, cho dù tạo phản hắn cũng không cho phép chuyện đó xảy ra.

♪ Đoạn ngắn 3 :

Thẩm Ngạn lần đầu làm điểm tâm muốn đem cho A Ngưng của hắn nếm thử. Nhưng vừa đến cửa liền nghe  thấy tiếng nói cười “mờ ám” từ bên trong truyền ra

“ Đừng… Ngươi nhanh như vậy làm gì a..”

“ Ha…ha…tại ngươi chậm thôi a” một giọng nam trầm thấp dễ nghe

“ Ngươi còn cười nữa, ta bỏ mặc ngươi”

“ Ha…ha…được rồi, tiếp tục”

( đoạn này thử sự “trong sáng” của mọi người chứ ta rất trong sáng a)

Thật sự nghe không được nữa, Thẩm Ngạn sắc mặt âm trầm, khí lạnh lan tỏa toàn thân, hùng hổ mang một thân sát khí đá cửa vào. Cửa vừa mở, Thẩm Ngạn nhìn tình cảnh bên trong lãnh khí càng dày đặc hơn. Chỉ thấy Tống Ngưng đang cùng cái tên thần y họ Nam Cung chết tiệt kia đang ngồi sát nhau, tay của ‘hắn’ còn ôm vai Tống Ngưng, hai người đang cùng xem một quyển sách. Thẩm Ngạn thật sự không thể nhìn được nữa, đặt mạnh đĩa bánh lên bàn, đưa tay kéo Tống Ngưng về phía mình, tách hai người ra. Nhìn cánh tay lúc nãy ôm vai Tống Ngưng cứng đờ trên không trung, Thẩm Ngạn nhướng mày cười đắc ý với Nam Cung Diệp Thần.

* Thông báo văn án có MỘT SỐ yếu tố lừa tình mong cân nhắc trước khi đọc*

Đây là chuyện đầu tiên mình viết mong mn nhẹ tay  :pray:  :thanks:– Kiếp trước nàng yêu hắn, bản thân lại cam tâm tình nguyện gả cho hắn, không còn cầm đao thương trên sa trường, nàng học cách trở thành nữ tử khuê phòng, vì hắn chăm con dưỡng cái. Đổi lại, hắn lãnh đạm, tàn tệ với nàng. Tay nàng là do hắn phế, con nàng chết hắn lại từ tốn mà ôm ấp nữ nhân khác. Hắn so với nàng mãi mãi cũng vô tâm. Cuối cùng, nàng chọn cách ở trong mộng ảo, bỏ mình, ra đi không vương vấn gì với hắn. – Kiếp trước hắn tuyệt tình, ngoan độc với nàng, hết lần này đến lần khác khiến nàng sống trong đau khổ, thương tâm mà chết. Mãi đến khi bức màng bí hiểm được hé lộ, hắn ân hận thì đã muộn. Thì ra người cứu hắn là nàng, người hắn đánh mất trái tim cũng là nàng nhưng hắn lại ngu ngốc không chịu thừa nhận. Hình bóng nàng đã sớm đi vào tâm hắn, bén rễ ở đó. Khi hắn hiểu được thì đã muộn. Sống không hề bên nàng thì hắn nguyện sum vầy cùng nàng nơi chính suối. Vạn tiễn xuyên tâm, hắn tử trận sa trường. Nếu có kiếp sau chỉ mong một đời một kiếp một đôi, chỉ nguyện làm uyên ương liền cánh không nguyện thành tiên, để hắn có cơ hội bù đắp cho nàng, yêu thương nàng lần nữa. Nhưng thế sự vô thường, nghịch thiên trùng sinh kiếp này hắn quyết không phụ nàng cũng muốn nối lại duyên tình dang dở kiếp trước. Nhưng vấn đề liệu có còn như trước kia, nàng có còn như trước kia, có còn yêu hắn nữa không ? Tống Ngưng một thân giá y đỏ thẫm, nàng tựa tiếu phi tiếu nhìn Thẩm Ngạn “ Thẩm Ngạn ta có chuyện muốn nói với ngươi ” Nàng như vậy khiến Thẩm Ngạn không khỏi nhíu mi : “ Chuyện gì ? ” Hắn bước đến gần nàng, đây là lần đầu hắn nhìn nàng mặc giá y xinh đẹp động lòng người như vậy, nội tâm lại không an tâm. “ Thật ra cũng không có gì, ta biết ngươi có đã sớm có người trong lòng mà ta cũng không muốn làm tiểu tam chi bằng ta cùng ngươi làm một giao ước như thế nào ? ” Nàng nhìn sắc mặt đen hơn đêm của hắn thì không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. “ Giao ước ? ” Thẩm Ngạn mím môi nhìn nàng, hai tay trong tay áo nắm chặt đến nỗi khớp cũng trắng bệch. Tống Ngưng nhìn hắn thêm vài lần mới nói tiếp : “ Ừm … Liễu Thê Thê là người trong lòng ngươi ta đây không muốn vô sỉ như vậy cướp vị trí chính thê của nàng. Nhưng là hiện tại ta trong thời điểm tạm thời ở lại phủ tướng quân. Sau một thời hạn nữa, ngươi viết hưu thư cho ta rời đi. Đến lúc đó ngươi đi cầu độc mộc của ngươi ta đi đường lớn của ta. Ta hoàn toàn có thể tìm một nam nhân thật lòng thương ta mà ngươi cũng được toại nguyện cùng người kia nha … ” Hiện tại nàng đang mơ tưởng đến niềm vui ngao du sơn thủy cùng tình lang mà không biết rằng tâm hắn đang đau đớn, thống khổ. Không được, tuyệt đối không được, mặc dầu đem nàng nhốt lại hắn cũng quyết không để nàng rời khỏi hắn lần nữa. “ Không thể được ” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói. “ Hai người những ngươi là đang làm cái gì, hả ? ? ? ” Thẩm Ngạn cơ hồ tức giận muốn ngất xỉu, đây là cái tình cảnh khốn kiếp gì đây a ! Hắn vốn vừa thắng trận liền ngày đêm không ngừng thúc ngựa quay trở lại, hắn nhớ nàng đến phát điên rồi. Cư nhiên … cư nhiên đến nơi vừa vào phủ đã cho hắn nhìn thấy một màng nàng đang “ hồng hạnh xuất tường ” đi “ trêu hoa ghẹo nguyệt ”. Tay của nam nhân kia đang vòng qua eo nhỏ của nàng, thân thể hai người lại sát nhau gần như không một khe hở a. Thẩm Ngạn càng nhìn càng tức, lửa giận bùng phát, hắn còn chưa được ôm nàng đó, cái tên nam nhân kia dựa vào cái gì mà chiếm tiện lợi của nàng chứ. Khốn kiếp, dựa vào khuôn mặt đẹp một chút ít, thân thế cao hơn hắn một chút ít mà muốn cướp nương tử của hắn sao, ngươi mơ đi, mặc dầu tạo phản hắn cũng không được cho phép chuyện đó xảy ra. Thẩm Ngạn lần đầu làm điểm tâm muốn đem cho A Ngưng của hắn nếm thử. Nhưng vừa đến cửa liền nghe thấy tiếng nói cười “ mờ ám ” từ bên trong truyền ra “ Đừng … Ngươi nhanh như vậy làm gì a .. ” “ Ha … ha … tại ngươi chậm thôi a ” một giọng nam trầm thấp dễ nghe “ Ngươi còn cười nữa, ta bỏ mặc ngươi ” “ Ha … ha … được rồi, liên tục ” ( đoạn này thử sự “ trong sáng ” của mọi người chứ ta rất trong sáng a ) Thật sự nghe không được nữa, Thẩm Ngạn sắc mặt âm trầm, khí lạnh lan tỏa body toàn thân, hùng hổ mang một thân sát khí đá cửa vào. Cửa vừa mở, Thẩm Ngạn nhìn tình cảnh bên trong lãnh khí càng chi chít hơn. Chỉ thấy Tống Ngưng đang cùng cái tên thần y họ Nam Cung chết tiệt kia đang ngồi sát nhau, tay của ‘ hắn ’ còn ôm vai Tống Ngưng, hai người đang cùng xem một quyển sách. Thẩm Ngạn thật sự không hề nhìn được nữa, đặt mạnh đĩa bánh lên bàn, đưa tay kéo Tống Ngưng về phía mình, tách hai người ra. Nhìn cánh tay lúc nãy ôm vai Tống Ngưng cứng đờ trên không trung, Thẩm Ngạn nhướng mày cười đắc ý với Nam Cung Diệp Thần. * Thông báo văn án có MỘT SỐ yếu tố lừa tình mong xem xét trước khi đọc * Đây là chuyện tiên phong mình viết mong mn nhẹ tay

Mục lục


Giới thiệu
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5  
Chương 6  
Chương 7  
Chương 8  
Chương 9  
Chương 10  
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20

Đã sửa bởi Liễu Trúc Song lúc 09.02.2016, 21 : 59, lần sửa thứ 7 .

Tìm kiếm với từ khoá :

     

Hình đại diện của thành viên

Liễu Trúc SongThành viên cấp 4Thành viên cấp 4

  Ngày tham gia: 05.11.2015, 10:49
Tuổi: 21 Nữ
Bài viết: 154
Được thanks: 405 lần
Điểm: 8.4
05.11.2015, 10 : 4921154405 lần

25Có bài mới Re: [Trùng sinh – Đồng nhân] Nương tử cho ta một cơ hội được không? – Liễu Ngọc Băng – Điểm:

Đang tải Player đọc truyện…

Tốc độ đọc truyện: 0.90 x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

CHƯƠNG 1 : Nghịch thiên trùng sinh

Attachment :...451_1445991855_n.jpg
… 451_1445991855 _n. jpg [ 54.38 KiB | Đã xem 93648 lần ]

– Nếu cho chàng một cơ hội, mọi chuyện liệu hoàn toàn có thể quay lại phút khởi đầu … ta có hay không lần nữa phải đau khổ đắm chìm trong giấc mộng hoa tư …

Trên chiến trường hỗn loạn, xác chết chất lên như núi, máu sớm đã chảy thành sông, Thẩm Ngạn một thân trọng thương hướng ánh mắt về phía chân trời… Chợt hắn nhìn thấy Tống Ngưng nở nụ cười, đưa tay ra với hắn. Hắn mỉm cười dịu dàng đưa tay ra nắm lấy tay nàng, cơ thể mất điểm tựa chậm rãi ngã xuống.

Thẩm Ngạn cảm thấy cơ thể vô lực, không cử động được, hắn cố gắng mở hai mắt ra nhưng mắt lại truyền đến cảm giác đau đớn làm hắn ngừng lại. Bỗng bên tai truyền đến tiếng nỉ non thật khẽ:

“ Thẩm Ngạn, thiếp rất sợ, sợ chàng không tỉnh lại nữa” sau đó là một cơ thể ấm áp dán chặt lên người.

Thẩm Ngạn giật mình phát hiện đây là tiếng của A Ngưng. Sao có thể? Hắn bị vạn tiễn xuyên tâm cư nhiên không chết mà còn nghe được tiếng của A Ngưng. Đây là làm sao? Thẩm Ngạn bỗng phát hiện cơ thể của mình rất nóng. Đây… Đây không phải là lần hắn bị thương sau trận chiến ở cánh đồng Thương Lộc 10 năm trước sau. Vậy… Đây có lẽ là do ông trời cho hắn cơ hội để chuộc lại lỗi lầm.

Thẩm Ngạn muốn mở miệng nói chuyện nhưng  cổ họng đau đớn khiến hắn không thể nói thành lời, cơ thể đã không còn chút sức lực nào.

Rất… rất lâu sau, cảm thấy thân thể đã bớt sốt một chút, người cũng có chút sức lực thì Thẩm Ngạn mới mở miệng nói chuyện, giọng nói có chút khàn:

“ Là cô nương cứu tôi sao?”

Nhẹ nhàng ôm lấy thiên hạ trong lòng, hắn cảm nhận được lúc này thân thể nàng có chút cứng nhắc. Thấy hắn không mở mắt do bị thương chưa lành nàng mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Lúc trước hắn còn nghĩ là do nàng giật mình, bây giờ thì hắn đã hiểu được thật ra nàng là sợ hắn nhận ra nàng là Tống Ngưng nên mới có phản ứng như vậy với hắn đi.
Tống Ngưng dùng đầu ngón tay  viết lên ngực Thẩm Ngạn: ‘Phải’.
Cảm nhận được đầu ngón tay ấm nóng của nàng trên ngực khiến hắn không khỏi chua sót, nhịn không được mà mở miệng:

“ Cô nương không cần vì tại hạ mà hi sinh thân mình”.

Tống Ngưng lại viết lên ngực hắn:

‘ Lương tâm thầy thuốc không cần để ý’
Mọi chuyện vẫn y như đúc 10 năm trước có hay chăng là lòng người thay đổi. Hắn vẫn mở miệng hứa hẹn:

“ Ta sẽ cưới nàng”

Cảm thấy người trong lòng giật mình, thân thể cứng lại rồi giản ra, vòng tay ôm hắn càng chặt hắn. ‘ Ta cũng sẽ không buông tay nàng’ Thẩm Ngạn thầm nói trong lòng. Hắn thật ra muốn nói tiếp nhưng cơ thể bị thương chưa hồi phục, lúc nãy nói chuyện lại tốn không ít sức lực nên thân thể lại vô lực không nói được gì nữa.

Thẩm Ngạn mặc dù hôn mê nhưng thần trí lại rất thanh tỉnh. Hắn có thể cảm nhận được A Ngưng cõng hắn trên lưng đi trong tuyết lạnh, nghe được tiếng A Ngưng nói chuyện với Liễu Thê Thê ( chú ý: chỉ A Ngưng nói chuyện, LTT bị câm), hắn cũng biết được nàng phải trở về Lê quốc. Lúc hắn còn hôn mê, hắn nghe được tiếng A Ngưng bẻ miếng ngọc bội làm đôi rồi chậm rãi đeo lên cổ hắn một nửa, hắn còn nghe được tiếng A Ngưng dặn dò Liễu Thê Thê:

“ Đây là Khương quốc tướng quân của các người, chăm sóc cho chàng sẽ được hậu thưởng xứng đáng”

Nàng nhìn về phía Thẩm Ngạn bước đến gần hắn nhẹ nhàng ấn lên trán hắn một nụ hôn. Cảm nhận được từ trán truyền xuống cảm giác ấm và ẩm ướt. Nàng hôn hắn. Sau đó hắn nghe tiếng bước chân xa dần, âm thanh mở cửa rồi đóng cửa. Nàng đi thật rồi.

Tiếp đó là một chiếc khăn lau mặt cho hắn rồi một bàn tay chậm rãi vuốt ve mặt của hắn. Trước kia hắn không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại thì thật nhiều sơ hở: tại sao hắn chỉ có nửa miếng ngọc bội? Liễu Thê Thê luôn ở bên cạnh hắn thì cần gì phải bẻ đôi ngọc bội đưa cho hắn chứ? Đánh dấu chủ quyền sao? Thật nực cười… Còn vòng ngọc của cô ta từ lúc tỉnh lại hắn đã không thấy rồi, nhưng lúc hắn hỏi thì cô ta lại nói là bị vỡ rồi. Nếu luôn đeo trên tay thì làm sao lại vỡ được? Quan trọng hơn là nhà cô ta chỉ là một y quán nho nhỏ thì làm sao có thể mua được vòng ngọc vừa sờ liền biết là thượng đẳng được?… Sơ hở lộ liễu như vậy nhưng hắn lại không thấy được, hắn đúng là ngu ngốc, thiên hạ đệ nhất ngu ngốc…

Hai ngày sau

Thẩm Ngạn nhẹ rung hàng mi dài rồi chậm rãi mở đôi mắt ra. Đập vào mắt là trần nhà cũ kĩ, đưa mắt nhìn sang bên cạnh, Liễu Thê Thê đang cười vui sướng. Nâng cơ thể mệt mỏi ngồi dậy, nhìn Liễu Thê Thê lạnh nhạt hỏi:

“ Là cô cứu tôi sao?”

Thần sắc Liễu Thê Thê hơi đổi nhưng cuối cùng cũng nhanh chóng gật đầu. Lòng Thẩm Ngạn dâng lên một cỗ thất vọng, nhận thấy điều này Thẩm Ngạn cười khổ, hắn đang hi vọng cái gì ? Hi vọng cô ta lắc đầu rồi viết ra toàn bộ sự thật cho hắn sao, không bao giờ có đâu. Nâng mắt nhìn cô ta lần nữa, lạnh nhạt nói :

“ Ta sẽ thực hiện lời hứa”

Vài ngày sau

Trước cửa tướng quân phủ, một chiếc xe ngựa bình thường dừng lại. Thẩm Ngạn từ xe ngựa đi ra. Xuống xe, nhìn đại môn tướng quân phủ uy phong làm cho những kí ức đáng nhớ ào ạt kéo về. Lúc trước hắn cùng Liễu Thê Thê dọn ra biệt viện sống, rất lâu mới về phủ một lần, không khỏi làm cho hắn tháy tướng quân phủ vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Cho người sắp xếp chỗ ở cho Liễu Thê Thê xong, Thẩm Ngạn quay lưng đi thẳng vào phủ, đến thư phòng. Nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt khiến Thẩm Ngạn có cảm xúc thật phức tạp.

Bố trí thanh nhã, vị trí thư án, tủ sách,… vẫn y như đúc trong kí ức mơ hồ. Ngồi vào thư án, Thẩm Ngạn suy nghĩ về bước tiếp theo để đón A Ngưng vào phủ. Theo trong trí nhớ thì phải một năm nữa hắn mới cưới được A Ngưng a. Haiz… thật lâu. Ngẩn đầu nhìn xà ngang trên trần nhà, Thẩm Ngạn lại nhớ đến A Ngưng, hắn rất muốn được gặp nàng, đem nàng giam lại bên người, nhưng phải đợi a. Thôi thì trong thời gian chờ đợi này, hắn chuẩn bị mọi thứ thật hoàn hảo để đón A Ngưng của hắn vào cửa đã. Cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve nửa miếng ngọc bội Tống Ngưng để lại. Trong mắt Thẩm Ngạn tràn ngập dịu dàng và tình ý, khóe môi cũng câu lên một nụ cười ôn nhu.

Cảm ơn bạn Vivu đã góp ý cho mình .

Tập tin gởi kèm :
...451_1445991855_n.jpg
… 451_1445991855 _n. jpg [ 54.38 KiB | Đã xem 99073 lần ]

Đã sửa bởi Liễu Trúc Song lúc 07.02.2016, 20 : 44, lần sửa thứ 3 .

Tìm kiếm với từ khoá :

     

Hình đại diện của thành viên

Liễu Trúc SongThành viên cấp 4Thành viên cấp 4

  Ngày tham gia: 05.11.2015, 10:49
Tuổi: 21 Nữ
Bài viết: 154
Được thanks: 405 lần
Điểm: 8.4
05.11.2015, 10 : 4921154405 lần

23Có bài mới Re: [Trùng sinh – Đồng nhân] Nương tử cho ta một cơ hội được không? – Liễu Ngọc Băng – Điểm:Đang tải Player đọc truyện …
Tốc độ đọc truyện: 0.90 x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ!!! :)

CHƯƠNG 2 : MẤT TRÍ NHỚ

Lều chủ soái

“ A Ngưng, muội đừng ở đó mà lo lắng nữa, hắn sẽ không sao đâu, ra ngoài luyện tập một chút đi”.

Tống đại tướng quân Tống Diễn ( đại ca của Tống Ngưng) nhẹ giọng nói. Tống Ngưng từ trong suy nghĩ giật mình tỉnh lại. Nhìn đại ca của mình: làn da hơi đen, khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị, cũng là một mĩ nam a.

“ A Ngưng…”

“ Vâng” – Tống Ngưng giật mình đáp lại. Đứng dậy bước ra khỏi lều chủ soái đi đến chuồng ngựa. Chọn con ngựa thuộc về nàng rồi xoay người lên ngựa.

Trường đua ngựa

Tống Ngưng mặc y phục kị xạ màu đỏ, cưỡi tuấn mã màu đỏ tiến vào trường đua ngựa. Tư thế oai hùng, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất hiên ngang nhưng thanh nhã. Vốn dĩ vẻ hiên ngang lãnh liệt ấy không nên có ở một nữ tử nhưng kết hợp trên người nàng lại toát lên một vẻ đẹp mĩ lệ, hài hòa cùng sống động. Dù gặp rất nhiều lần nhưng các binh sĩ, tướng quân ở đây không thể không thừa nhận Tống Ngưng là một nữ tướng quân tài ba và xinh đẹp. 14 tuổi đã theo ca ca ra sa trường chinh chiến. Họ còn nhớ rõ lần đầu Tống Ngưng ra trận, người mặc áo giáp bằng đá Thanh Tùng do Tống Diễn tặng, tay cầm trường thương buộc lụa đỏ, cưỡi ngựa đánh giặc. Tuổi còn nhỏ mà đã am hiểu binh thư, phương thức đánh trận. Với bọn họ nàng là chiến thần mà bọn họ ngưỡng mộ bởi nàng chỉ thua trong tay Thẩm Ngạn.

“ A Ngưng, chúng ta thi cưỡi ngựa bắn tên đi”

Tống Diễn lên tiếng làm mọi người hoàn hồn.

“ Được”.

Tống Ngưng tiếp lấy cung tên từ tay ca ca mình.
Tống Diễn thúc ngựa chạy như bay, tay lắp ba mũi tên vào cung. Chỉ nghe tiếng xé gió thật mạnh và nhanh như vũ bão xẹt qua, cả ba mũi tên đều trúng hồng tâm. Đến Tống Ngưng, nàng cũng giục ngựa chạy thật nhanh, tay lắp tên vào cung chuẩn bị bắn. Bất ngờ (con tg làm), con ngựa như bị nổi điên, hí dài một tiếng, giơ hai chân trước lên, Tống Ngưng không kịp phản ứng, thân thể bất động theo quán tính mà ngã về xuống ngựa, thân mình cũng lăn vài vòng trên đất, đầu bất ngờ đập vào một tảng đá. Máu sớm đã thấm ướt cả khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt rồi không ngừng lan ra dưới đất cát tựa như những đóa hoa bỉ ngạn xinh đẹp đang nở rộ. Mọi người bị sự việc làm cho sợ hãi.

Tống Diễn phi ngựa chạy đến chỗ Tống Ngưng, bế nàng lên, chạy vào lều chủ soái, miệng thì kêu to:

“ Gọi quân y nhanh lên, nhanh lên”

Binh sĩ gấp rút chạy đi, trường đua ngựa loạn thành một đoàn nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Quân y nhanh chóng được đưa vào lều. Sau khi bắt mạch và băng bó cho Tống Ngưng xong, lão quân y quay sang bẩm báo:

“ Đại tướng quân yên tâm, Tống Ngưng tiểu thư chỉ bị va chạm nhẹ, không có gì đáng lo ngại cả, chỉ cần uống vài than thuốc bổ huyết của thần và nghỉ ngơi tịnh dưỡng vài hôm liền không sao”

“ Ừm, ông mau cho người sắc thuốc đem vào đi”

“ Vâng, thần xin cáo lui”

Tống Diễn nhìn Tống Ngưng thêm một lát rồi quay về lều, ngồi bên thư án mà trầm tư. ‘Đây là con ngựa A Ngưng hay cưỡi sao lại đột nhiên sao lại đột nhiên nổi điên được, chuyện này rất không bình thường!

Tống Ngưng tỉnh dậy đã là sáng hôm sau. Sau khi tỉnh lại, Tống Ngưng không hề hỏi về Thẩm Ngạn, tin tức, thương thế,… hoàn toàn không. Tống Diễn vốn dĩ cũng chẳng để ý nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy lạ. Rõ ràng A Ngưng rất để ý tên Thẩm Ngạn chết tiệt kia, mấy ngày trước còn không ngừng hỏi thăm tin tức của hắn nhưng bây giờ lại vô thanh vô thức, không thèm quan tâm nữa.

Nghĩ vậy, Tống Đại tướng quân Tống Diễn anh minh thần võ một đời lại vui vẻ hỏi Tống Ngưng một cách rất ngu ngốc.

“ A Ngưng, sao muội không hỏi về Thẩm Ngạn nữa, muội…”

“ Đại ca, huynh có phải già lẩm cẩm rồi hay không? Thẩm Ngạn? Muội có quen hắn sao? Huynh đúng là kì lạ mà, nếu không phải huynh là đại ca của muội thì muội còn nghĩ huynh là tên bị hoang tưởng nha!”

“ Ách, không phải chứ, muội… muội thật sự quên hắn rồi sao?”

Tuy là biết đáp án nhưng vẫn phải hỏi kĩ cho chắc đã.

“ Muội còn chưa nghe thấy tên hắn nữa là. Còn nữa, muội vốn chưa gặp hắn lần nào, không nhớ thì làm sao mà quên được chứ. Đại ca, huynh có sao không? Có cần muội bảo quân y đến khám cho huynh không?”

Bị nàng hỏi vậy, Tống Diễn nghẹn họng trân trối, chẳng thể trả lời. Haiz… quên được là tốt rồi, ‘hắn’ không muốn muội muội nhà mình suốt ngày chỉ ngồi lo lắng cho tên tiểu bạch kiểm đó. Nhưng mà… sao quên tên đó rồi lại nói ‘hắn’ có vấn đề chứ, ‘hắn’ bình thường mà… hừ

“ Không có gì”

“ Không có gì mà cứ hỏi muội tên họ Thẩm gì gì đó, hay là huynh…”

“ Huynh cái gì hả?”- Hắn có dự cảm chẳng lành, nhất định nha đầu này lại nghĩ ra cái quỷ gì nữa rồi.

“ Huynh thích hắn sao????? Đại ca, huynh…” Hai chữ ‘đoạn tụ’ còn chưa kịp nói ra đã bị một bàn tay tà ác bịt miệng lại.(NB: :sofunny: )

“ Muội nói cái gì vậy hả? Ta mới không có thích hắn đâu, ta là nam nhân đường đường chính chính làm sao lại thích cái tên tiểu bạch kiểm đó được. Người thích hắn là muội đó, suốt ngày lo lắng cho hắn. Muội…”

“ Muội làm sao?”- Tống Ngưng mở to mắt hỏi.

‘Sao đại ca hôm nay lạ vậy? Tự nhiên nói về một người mà cả tên nàng cũng chưa nghe là sao?’

Biết mình lỡ lời, Tống Diễn liền ngậm miệng.

“ Không có gì. Thẩm Ngạn chỉ là một người được muội cứu thôi, không có gì quan trọng đâu. Thôi, huynh đi xử lí công vụ đây, muội cố gắng nghỉ ngơi thật tốt, tạm thời đừng tham gia huấn luyện nữa, khi nào khỏi hẳn rồi luyện tiếp cũng không muộn. Huynh đi đây.” – Chạy mất ( TP+ NG: chạy gần bằng tốc độ ánh sáng a)

“ Thật sao?… Thật kì lạ!!!”

Lê quốc, sân huấn luyệnLều tướng soái “ A Ngưng, muội đừng ở đó mà lo ngại nữa, hắn sẽ không sao đâu, ra ngoài rèn luyện một chút ít đi ”. Tống đại tướng quân Tống Diễn ( đại ca của Tống Ngưng ) nhẹ giọng nói. Tống Ngưng từ trong tâm lý giật mình tỉnh lại. Nhìn đại ca của mình : làn da hơi đen, khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị, cũng là một mĩ nam a. “ A Ngưng … ” “ Vâng ” – Tống Ngưng giật mình đáp lại. Đứng dậy bước ra khỏi lều chủ tướng đi đến chuồng ngựa. Chọn con ngựa thuộc về nàng rồi xoay người lên ngựa. Trường đua ngựaTống Ngưng mặc y phục kị xạ màu đỏ, cưỡi tuấn mã màu đỏ tiến vào trường đua ngựa. Tư thế oai hùng, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất hiên ngang nhưng thanh nhã. Vốn dĩ vẻ hiên ngang lãnh liệt ấy không nên có ở một nữ tử nhưng phối hợp trên người nàng lại toát lên một vẻ đẹp mĩ lệ, hài hòa cùng sôi động. Dù gặp rất nhiều lần nhưng những binh sĩ, tướng quân ở đây không hề không thừa nhận Tống Ngưng là một nữ tướng quân tài ba và xinh đẹp. 14 tuổi đã theo ca ca ra sa trường chinh chiến. Họ còn nhớ rõ lần đầu Tống Ngưng ra trận, người mặc áo giáp bằng đá Thanh Tùng do Tống Diễn khuyến mãi ngay, tay cầm trường thương buộc lụa đỏ, cưỡi ngựa đánh giặc. Tuổi còn nhỏ mà đã am hiểu binh thư, phương pháp đánh trận. Với bọn họ nàng là chiến thần mà bọn họ ngưỡng mộ bởi nàng chỉ thua trong tay Thẩm Ngạn. “ A Ngưng, tất cả chúng ta thi cưỡi ngựa bắn tên đi ” Tống Diễn lên tiếng làm mọi người hoàn hồn. “ Được ”. Tống Ngưng tiếp lấy cung tên từ tay ca ca mình. Tống Diễn thúc ngựa chạy như bay, tay lắp ba mũi tên vào cung. Chỉ nghe tiếng xé gió thật mạnh và nhanh như vũ bão xẹt qua, cả ba mũi tên đều trúng hồng tâm. Đến Tống Ngưng, nàng cũng giục ngựa chạy thật nhanh, tay lắp tên vào cung chuẩn bị sẵn sàng bắn. Bất ngờ ( con tg làm ), con ngựa như bị nổi điên, hí dài một tiếng, giơ hai chân trước lên, Tống Ngưng không kịp phản ứng, thân thể bất động theo quán tính mà ngã về xuống ngựa, thân mình cũng lăn vài vòng trên đất, đầu giật mình đập vào một tảng đá. Máu sớm đã thấm ướt cả khuôn mặt bé nhỏ, tái nhợt rồi không ngừng lan ra dưới đất cát tựa như những đóa hoa bỉ ngạn xinh đẹp đang nở rộ. Mọi người bị sự việc làm cho sợ hãi. Tống Diễn phi ngựa chạy đến chỗ Tống Ngưng, bế nàng lên, chạy vào lều tướng soái, miệng thì kêu to : “ Gọi quân y nhanh lên, nhanh lên ” Binh sĩ gấp rút chạy đi, trường đua ngựa loạn thành một đoàn nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Quân y nhanh gọn được đưa vào lều. Sau khi bắt mạch và băng bó cho Tống Ngưng xong, lão quân y quay sang bẩm báo : “ Đại tướng quân yên tâm, Tống Ngưng tiểu thư chỉ bị va chạm nhẹ, không có gì đáng lo lắng cả, chỉ cần uống vài than thuốc bổ huyết của thần và nghỉ ngơi tịnh dưỡng vài hôm liền không sao ” “ Ừm, ông mau cho người sắc thuốc đem vào đi ” “ Vâng, thần xin cáo lui ” Tống Diễn nhìn Tống Ngưng thêm một lát rồi quay về lều, ngồi bên thư án mà trầm tư. ‘ Đây là con ngựa A Ngưng hay cưỡi sao lại đùng một cái sao lại đùng một cái nổi điên được, chuyện này rất không thông thường ! Tống Ngưng tỉnh dậy đã là sáng hôm sau. Sau khi tỉnh lại, Tống Ngưng không hề hỏi về Thẩm Ngạn, tin tức, thương thế, … trọn vẹn không. Tống Diễn vốn dĩ cũng chẳng chú ý nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy lạ. Rõ ràng A Ngưng rất chú ý tên Thẩm Ngạn chết tiệt kia, mấy ngày trước còn không ngừng hỏi thăm tin tức của hắn nhưng giờ đây lại vô thanh vô thức, không thèm chăm sóc nữa. Nghĩ vậy, Tống Đại tướng quân Tống Diễn anh minh thần võ một đời lại vui tươi hỏi Tống Ngưng một cách rất ngu ngốc. “ A Ngưng, sao muội không hỏi về Thẩm Ngạn nữa, muội … ” “ Đại ca, huynh có phải già lẩm cẩm rồi hay không ? Thẩm Ngạn ? Muội có quen hắn sao ? Huynh đúng là lạ mắt mà, nếu không phải huynh là đại ca của muội thì muội còn nghĩ huynh là tên bị hoang tưởng nha ! ” “ Ách, không phải chứ, muội … muội thật sự quên hắn rồi sao ? ” Tuy là biết đáp án nhưng vẫn phải hỏi kĩ cho chắc đã. “ Muội còn chưa nghe thấy tên hắn nữa là. Còn nữa, muội vốn chưa gặp hắn lần nào, không nhớ thì làm thế nào mà quên được chứ. Đại ca, huynh có sao không ? Có cần muội bảo quân y đến khám cho huynh không ? ” Bị nàng hỏi vậy, Tống Diễn nghẹn họng trân trối, chẳng thể vấn đáp. Haiz … quên được là tốt rồi, ‘ hắn ’ không muốn muội muội nhà mình suốt ngày chỉ ngồi lo ngại cho tên tiểu bạch kiểm đó. Nhưng mà … sao quên tên đó rồi lại nói ‘ hắn ’ có yếu tố chứ, ‘ hắn ’ thông thường mà … hừ “ Không có gì ” “ Không có gì mà cứ hỏi muội tên họ Thẩm gì gì đó, hay là huynh … ” “ Huynh cái gì hả ? ” – Hắn có dự cảm chẳng lành, nhất định nha đầu này lại nghĩ ra cái quỷ gì nữa rồi. “ Huynh thích hắn sao ? ? ? ? ? Đại ca, huynh … ” Hai chữ ‘ đoạn tụ ’ còn chưa kịp nói ra đã bị một bàn tay tà ác bịt miệng lại. ( NB : “ Muội nói cái gì vậy hả ? Ta mới không có thích hắn đâu, ta là nam nhân đường đường chính chính làm thế nào lại thích cái tên tiểu bạch kiểm đó được. Người thích hắn là muội đó, suốt ngày lo ngại cho hắn. Muội … ” “ Muội làm thế nào ? ” – Tống Ngưng mở to mắt hỏi. ‘ Sao đại ca thời điểm ngày hôm nay lạ vậy ? Tự nhiên nói về một người mà cả tên nàng cũng chưa nghe là sao ? ’ Biết mình lỡ lời, Tống Diễn liền ngậm miệng. “ Không có gì. Thẩm Ngạn chỉ là một người được muội cứu thôi, không có gì quan trọng đâu. Thôi, huynh đi xử lí công vụ đây, muội cố gắng nỗ lực nghỉ ngơi thật tốt, trong thời điểm tạm thời đừng tham gia đào tạo và giảng dạy nữa, khi nào khỏi hẳn rồi luyện tiếp cũng không muộn. Huynh đi đây. ” – Chạy mất ( TP + NG : chạy gần bằng vận tốc ánh sáng a ) “ Thật sao ? … Thật lạ mắt ! ! ! ”

Theo yêu cầu của bạn Liễu Nhược Giang thì ta sẽ đăng thêm một chương nữa.Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ!!!


Tìm kiếm với từ khoá :
Hiển thị bài viết từ :  Sắp xếp theo  

Source: https://vh2.com.vn
Category: Cơ Hội