Networks Business Online Việt Nam & International VH2

Để những cơ hội vàng không bị bỏ lỡ

Đăng ngày 27 July, 2022 bởi admin
Tôi là Trịnh Hồng Sơn, tôi đã có hơn 20 năm gắn bó với ngành dinh dưỡng và công tác làm việc truyền thông online đổi khác hành vi dinh dưỡng, đặc thù việc làm làm cho tôi có nhiều cơ hội được đi nhiều và tiếp xúc với nhiều nhóm hội đồng có đặc trưng văn hóa truyền thống khác nhau, và cũng cho nên vì thế tôi hiểu rằng để đổi khác một thói quen gắn bó cố hữu truyền kiếp thì phải có nhiều nỗ lực và thời hạn, phải có sự cảm thông san sẻ thật sự. Đợt hạn hán và xâm nhập mặn lịch sử vẻ vang vừa mới qua cũng là cơ duyên để tôi được tham gia vào chương trình cứu trợ khẩn cấp của UNICEF, đang được tiến hành tại 10 tỉnh thuộc khu vực Tây Nguyên, Nam Trung Bộ và Đồng bằng Sông Cửu Long .

Tôi đến với mảnh đất Tây Nguyên ngay từ ngày mới chập chững vào nghề. Ngày ấy, một sinh viên mới ra trường tôi cảm thấy cái gì cũng mới lạ, lúc đó tôi chỉ có lòng nhiệt tình và sự năng nổ của tuổi trẻ mà chưa có nhiều kinh nghiệm và kiến thức. Mảnh đất và con người Tây Nguyên “vừa thật gần, vừa xa xôi” như lời bài hát của Nguyễn Cường, gần gũi bởi nơi đây, bạn dễ gặp những người dân đôn hậu, với nụ cười hiền hòa, địu trên lưng khi thì cái gùi to đùng đựng đầy sản vật của rừng núi hay nông sản cõng xuống chợ, khi thì một đứa bé ngủ say trên lưng mẹ, xa xôi bởi ngày ấy phương tiện đi lại đâu có dễ dàng như bây giờ. Nhưng đã đến với Tây Nguyên một lần thì đâu có dễ quên được cái màu xanh ngút ngàn tầm mắt của rừng cao su, màu trắng của hoa cà phê và đặc biệt là màu đất đỏ Tây Nguyên… tất cả tạo nên một nét rất đặc trưng của mảnh đất và con người Tây Nguyên.

Tôi trở lại Tây Nguyên vào một chiều cuối năm, sau những ngày Tây Nguyên oằn mình chống chịu một đợt hạn hán lớn nhất trong lịch sử 20 năm qua, đây đó vẫn còn thấy nhiều mảng rừng còn xác xơ, những mảnh đất khô cằn, dấu tích còn lại của những ngày Tây Nguyên thiếu nước, nhưng màu xanh đã bắt đầu trở lại với Tây Nguyên. Chiều cuối năm, trời Tây Nguyên hanh hao nắng, những triền đồi rực lên màu vàng của hoa dã quỳ, trên con đường nhựa phẳng phiu tôi vẫn bắt gặp nụ cười hiền hòa của người dân Tây Nguyên, vẫn cái dáng cặm cụi bước, trên lưng bây giờ ít thấy cảnh chiếc gùi trĩu nặng nữa bởi đã có nhiều phương tiện chuyên chở thuận tiện, nhưng vẫn thấy nhiều bà mẹ Tây Nguyên với đứa trẻ ngủ ngon lành trên lưng, vẫn cái dáng đi tần tảo và cặm cụi, đôi mắt vẫn hiền hòa nhưng xen lẫn nỗi lo âu vẫn còn đọng lại, bởi những gì mà đợt hạn hán lịch sử vừa qua còn để lại.

Source: https://vh2.com.vn
Category : Cơ Hội