Networks Business Online Việt Nam & International VH2

Ẩm thực Trung Quốc – Wikipedia tiếng Việt

Đăng ngày 21 July, 2022 bởi admin

Ẩm thực Trung Quốc (giản thể: 中国菜; phồn thể: 中國菜; Hán-Việt: Trung Quốc thái; bính âm: Zhōngguó cài, tiếng Anh: chinese cuisine) là một phần quan trọng của văn hóa Trung Quốc, bao gồm ẩm thực có nguồn gốc từ các khu vực đa dạng của Trung Quốc, cũng như từ người Hoa ở nước ngoài đã định cư ở các nơi khác trên thế giới.

Do hội đồng người gốc Hoa và sức mạnh lịch sử vẻ vang vẻ vang của vương quốc, ẩm thực Trung Quốc đã ảnh hưởng tác động tác động ảnh hưởng đến nhiều món ăn khác ở châu Á, với những sửa đổi được thực thi để Giao hàng khẩu vị địa phương. Thực phẩm đa số của Trung Quốc như gạo, nước tương, mì, trà, đậu phụ, và những dụng cụ như đũa và chảo, hiện trọn vẹn hoàn toàn có thể thấy trên toàn quốc tế. Những yếu tố quyết định hành động hành vi như gia vị và kỹ thuật nấu nướng của những tỉnh của Trung Quốc nhờ vào vào sự độc lạ trong nền lịch sử dân tộc dân tộc bản địa và những nhóm dân tộc bản địa địa phương. Các đặc trưng địa lý gồm có núi, sông, rừng và sa mạc cũng có tác động ảnh hưởng tác động ảnh hưởng can đảm và mạnh mẽ và can đảm và mạnh mẽ đến những thành phần sẵn có của địa phương, xem xét rằng khí hậu của Trung Quốc biến hóa từ nhiệt đới gió mùa gió mùa ở phía nam đến cận nhiệt đới ở phía đông bắc. Sự ý tưởng phát minh sáng tạo nhiều mẫu mã trong căn phòng căn phòng nhà bếp cung đình, hoàng tộc và quý tộc cũng đóng một vai trò trong sự đổi khác của ẩm thực Trung Quốc. Do sự lan rộng ra và kinh doanh thương mại của đế quốc, những nguyên vật liệu và kỹ thuật nấu ăn từ những nền văn hóa truyền thống truyền thống cuội nguồn khác được tích hợp vào những món ăn Trung Quốc theo thời hạn .“ Bốn đặc trưng ẩm thực chính ” được ca tụng nhiều nhất là ẩm thực Tứ Xuyên, ẩm thực Sơn Đông, ẩm thực Quảng Đông và Huệ Dương, đại diện thay mặt cho ẩm thực Tây, Bắc, Nam và Đông Trung Quốc tương ứng. [ 1 ]

Bạn đang đọc: Ẩm thực Trung Quốc – Wikipedia tiếng Việt

Tám vùng ẩm thực hiện đại là ẩm thực An Huy (徽菜; Huīcài), ẩm thực Quảng Đông (粤菜; Yuècài), ẩm thực Phúc Kiến (闽菜; Mǐncài), ẩm thực Hồ Nam (湘菜; Xiāngcài), ẩm thực Giang Tô (苏菜; Sūcài), ẩm thực Sơn Đông (鲁菜; Lǔcài), ẩm thực Tứ Xuyên (川菜; Chuāncài) và ẩm thực Chiết Giang (浙菜; Zhècài).[2]

Màu sắc, mùi và vị là ba góc nhìn truyền thống cuội nguồn được sử dụng để miêu tả về ẩm thực Trung Quốc, [ 3 ] cũng như ý nghĩa, sự Open và dinh dưỡng của thực phẩm. Nấu ăn nên được đánh giá và thẩm định những yếu tố tương quan đến nguyên vật liệu được sử dụng, kỹ thuật dao, thời hạn chế biến và gia vị . Đại chử can ti là một món canh đặc trưng của ẩm thực [4]là một món canh đặc trưng của ẩm thực Huệ Dương được làm bằng đậu phụ khô thái mỏng mảnh, thịt gà, thịt nguội và măng, và những thành phần cần phải được om với tôm trong súp gà, món này được vua Càn Long nhìn nhận cao . Lạt Tử Kê, gà xào với ớt và hạt tiêu Tứ Xuyên theo phong cách Tứ Xuyên, gà xào với ớt và hạt tiêu Tứ Xuyên theo phong thái Tứ Xuyên Cá rô hấp toàn bộ với trứng cá bên trong. Gừng thái lát và hành lá thường được phết lên trên.Xã hội Trung Quốc nhìn nhận rất cao nghành nghề dịch vụ ẩm thực học và đã tăng trưởng một nghiên cứu và điều tra sâu rộng về chủ đề này dựa trên niềm tin y học truyền thống cuội nguồn của nó. Văn hóa Trung Quốc bắt đầu tập trung chuyên sâu quanh đồng bằng Bắc Trung Quốc .Những cây xanh tiên phong được thuần hóa có vẻ như là giống cây đuôi chồn và hạt chổi, trong khi lúa được trồng ở miền Nam. Đến năm 2000 trước Công nguyên, lúa mì đã đến từ Tây Á. Đến năm 2000 trước Công nguyên, lúa mì đã đến từ Tây Á. Những loại ngũ cốc này thường được Giao hàng như súp mì nóng thay vì nướng thành bánh mì như ở châu Âu .Quý tộc quan lại Trung Quốc thời cổ thường đi săn những loài thú khác nhau và tiêu thụ thịt cừu, thịt lợn và chó khi những con vật này được thuần hóa. Ngũ cốc được tàng trữ để phòng trừ nạn đói và lũ lụt và thịt được dữ gìn và bảo vệ bằng muối, giấm, phơi khô hoặc cho lên men. Hương vị của thịt được ngày càng tăng bằng cách nấu trong mỡ động vật hoang dã dù chỉ có ở những nhà giàu. [ 5 ]

Theo Khổng Tử vào cuối thời Chu, ẩm thực đã trở thành một nghệ thuật cao. Khổng Tử đã thảo luận về các nguyên tắc của việc ăn uống: “Cơm không bao giờ được quá trắng, thịt không được cắt quá vụn… Khi không nấu đúng kiểu, mọi người sẽ không ăn. Khi nấu quá kỹ, mọi người sẽ không ăn. Khi thịt không thái đúng cách, mọi người sẽ không ăn. Khi đồ ăn không được gia giảm với nước sốt đúng kiểu, mọi người cũng không ăn. Dù có rất nhiều thịt, nhưng không được nấu nhiều hơn thực phẩm thiết yếu. Không có giới hạn cho rượu, trước khi người đàn ông say.“[6]

Dưới thời Tần Thuỷ Hoàng đời nhà Tần, lan rộng ra bành trướng xuống miền nam. Vào thời nhà Hán, những vùng và ẩm thực khác nhau của người dân Trung Quốc được link bởi những đường kênh lớn và dẫn đến sự trộn lẫn giữa những món ăn khác nhau trong vùng. [ 7 ] Triết lý đằng sau nó bắt nguồn từ Kinh Dịch và Y học truyền thống cuội nguồn Trung Quốc : món ăn được nhìn nhận về sắc tố, mùi thơm, mùi vị và cấu trúc. Một bữa ăn ngon được mong đợi sẽ cân đối giữa bốn yếu tố âm khí và dương khí ( ‘ nóng ‘, ấm, mát và ‘ lạnh ‘ ) và Ngũ vị ( cay nồng, ngọt, chua, đắng và mặn ). Muối được sử dụng làm chất dữ gìn và bảo vệ từ thời kỳ đầu, nhưng trong nấu ăn đã được thêm vào dưới dạng nước tương, không để trên bàn. Đến thời Hán về sau ( thế kỷ thứ 2 ), những văn nhân có đề cập đến tầng những quý tộc đa dạng chủng loại, không làm gì ngoài việc cả ngày chỉ ăn thịt hun khói và thịt quay. Thời nhà Hán, người Trung Quốc đã tăng trưởng những chiêu thức dữ gìn và bảo vệ thực phẩm cho khẩu phần quân sự chiến lược kế hoạch trong chiến đấu như sấy thịt thành thịt khô hoặc rang, sấy những loại hạt .

Người Trung Quốc tương truyền rằng bánh mì nướng dẹt “thiêu bính” (shaobing) được mang về từ Tây vực (Khu vực phía Tây, tên gọi của Trung Á) bởi tướng quân nhà Hán, Ban Siêu, ban đầu được gọi là: “hồ bính” (胡餅, lit. “bánh mì của người Hồ”). Bánh mì “thiêu bính” được tin rằng bắt nguồn từ “hồ bính”.[10] Thiêu bính được cho rằng bắt nguồn từ món bánh mì tandoor của vùng Ba Tư và tandyr nan của Trung Á, cũng như bánh mì pita Trung Đông.[12][13][14]

Người phương Tây đã đặt chân tới Nước Trung Quốc, làm và bán bánh mè vào thời nhà Đường. [ 15 ] Dưới thời Nam Bắc triều không phải nhà Hán, người tộc Tiên Ti thời Bắc Ngụy đã đưa bùng cháy rực rỡ ẩm thực của họ tới miền bắc Trung Quốc, và những tác động ảnh hưởng tác động ảnh hưởng này liên tục lê dài đến thời nhà Đường, thậm chí còn còn thông dụng những thịt cừu và những loại mẫu sản phẩm từ sữa như sữa dê, sữa chua và sữa chua Kumis cho người Hán. Trong triều đại nhà Tống, người Hán đã phát sinh ác cảm với những mẫu loại sản phẩm sữa và chối bỏ những thực phẩm từ sữa được trình làng trước đó. Ngoại thích Vương Túc thời Bắc Ngụy trốn đến khu Tiên Ti sau khi chạy trốn quân Nam Tề, khởi đầu không hề chịu được những mẫu mẫu sản phẩm từ sữa như sữa dê và thịt cừu, thay vào đó phải ăn cá và uống trà, nhưng sau một vài năm đã trọn vẹn hoàn toàn có thể ăn sữa chua và thịt cừu. Quốc vương của Tiên Ti đã hỏi ông thích loại thực phẩm nào của Trung Hoa, cá hay thịt cừu, trà hay sữa chua. [ 17 ] [ 18 ] [ 19 ] [ 20 ] Cuộc di cư lớn về phía nam của người dân Nước Trung Quốc trong những cuộc xâm lược trước và dưới thời nhà Tống đã làm tăng tầm quan trọng tương đối của những mẫu loại sản phẩm nòng cốt miền nam Trung Quốc như gạo và cháo. Nhà thơ Tô Đông Pha đã mày mò ra món thịt kho màu đỏ nâu thích mắt còn gọi là Thịt kho Đông Pha. [ 21 ] Các triều đại Nguyên và Thanh đã thông dụng ẩm thực Mông Cổ và Mãn Châu những món ăn phương Bắc ấm nóng phổ cập như lẩu. Thời nhà Nguyên, nhiều hội đồng người Hồi nổi lên ở Trung Quốc, với văn hóa truyền thống truyền thống cuội nguồn kiêng thịt lợn hiện được duy trì tại những nhà hàng quán ăn quán ăn Hồi trên khắp vương quốc. Ẩm thực vùng Vân Nam là đặc trưng tại Trung Quốc với những loại phô mai như phô mai sữa dê tươi ” Nhũ Bính ” và phô mai sữa bò ” Nhũ Phiến ” của người tộc Bạch Hồ ( 白和 ), cùng với loại sữa chua của họ, sữa chua trọn vẹn hoàn toàn có thể là sự tích hợp của tác động ảnh hưởng ảnh hưởng tác động của Mông Cổ vào triều nhà Nguyên, khu định cư Trung Á ở Vân Nam, và sự thân thiện và ảnh hưởng tác động tác động ảnh hưởng của Ấn Độ và Tây Tạng giao thoa với Vân Nam. Là một phần của chặng cuối của giao thương mua bán mua và bán Columbus, những thương nhân người Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha khởi đầu thông dụng thực phẩm từ Tân Thế giới đến Trung Quốc trải qua những cảng lơn như Hương Cảng và Macao. Ớt Mexico trở thành nguyên vật liệu thiết yếu trong ẩm thực Tứ Xuyên và khoai tây giàu calo và ngô trở thành thực phẩm thiết yếu trên vùng đồng bằng phía bắc Trung Quốc .

Trong triều đại nhà Thanh, tác gia Viên Mai là người sành ăn, đã tập trung vào một mục tiêu chính là chiết xuất hương vị tối đa của mỗi thành phần. NTrong tác phẩm Tùy viên thực đơn (随园食单) có tác giả có viết rằng tuy trào lưu của ẩm thực vào thời đó khá đa dạng nhưng trong một số trường hợp lại phô trương,[23] đặc biệt là khi sự khoe khoang, phục vụ cho lễ tiết trong cung, có thể kể đến Mãn Hán Toàn Tịch.[24]

Khi nhịp sống ngày càng tăng ở Trung Quốc văn minh, món ăn nhanh như mì xào, cơm chiên và cơm đĩa / cơm phần có kèm sẵn thức ăn ( 盖饭 ) ngày càng trở nên thông dụng .

Ẩm thực địa phương[ sửa | sửa mã nguồn ]

Bản đồ cho thấy những vùng ẩm thực địa phương chính của Trung QuốcCó nhiều phong thái nấu ăn ở Trung Quốc, nhưng những đầu bếp Trung Quốc đã phân loại tám món ăn trong khu vực theo sở trường thích nghi riêng không liên quan gì đến nhau và đặc thù địa phương. Một số phong thái khác nhau góp phần cho ẩm thực Trung Quốc nhưng có lẽ rằng nổi tiếng nhất và có tác động ảnh hưởng nhất là ẩm thực Quảng Đông, ẩm thực Sơn Đông, ẩm thực Giang Tô ( đơn cử là ẩm thực Huệ Dương ) và Ẩm thực Tứ Xuyên. [ 25 ] [ 26 ] Những phong thái này đặc biệt quan trọng với nhau do những yếu tố như nguồn tài nguyên, khí hậu, địa lý, lịch sử vẻ vang, kỹ thuật nấu ăn và lối sống. [ 27 ]Một phong thái hoàn toàn có thể thích việc sử dụng tỏi và hẹ hơn ớt và gia vị, trong khi một phong thái khác hoàn toàn có thể ủng hộ việc chuẩn bị sẵn sàng món ăn hải sản hơn những loại thịt và gia cầm khác. Ẩm thực Giang Tô ưa thích những kỹ thuật nấu ăn như om và hầm, trong khi ẩm thực Tứ Xuyên sử dụng nướng. Ẩm thực Chiết Giang tập trung chuyên sâu nhiều hơn vào việc ship hàng thực phẩm tươi sống và giống với món ăn Nhật Bản hơn. Ẩm thực Phúc Kiến nổi tiếng với món ăn hải sản và súp ngon và sử dụng đúng mực những loại gia vị mê hoặc. Ẩm thực Hồ Nam nổi tiếng với vị chua và nóng. Ẩm thực An Huy phối hợp thực phẩm hoang dã để taọ mùi vị hiếm thấy và hoang dã hơn ẩm thực Phúc Kiến. [ 28 ]Dựa trên những nguyên vật liệu và thành phần được sử dụng, giải pháp sẵn sàng chuẩn bị và sự độc lạ về văn hóa truyền thống, nhiều loại thực phẩm với mùi vị và cấu trúc khác nhau được chuẩn bị sẵn sàng ở những vùng khác nhau của quốc gia. Nhiều món ăn truyền thống lịch sử của khu vực dựa vào những giải pháp cơ bản của dữ gìn và bảo vệ như sấy khô, muối, ngâm và lên men. [ 29 ]Ngoài ra, ” triết lý lúa gạo ” nỗ lực miêu tả sự độc lạ văn hóa truyền thống giữa miền bắc và miền nam Trung Quốc ; Ở miền Bắc, mì được tiêu thụ nhiều hơn do lúa mì được trồng thoáng rộng trong khi ở miền Nam, gạo được yêu thích hơn vì lịch sử vẻ vang được trồng nhiều hơn tại đây. [ 30 ]Thực phẩm hầu hết ở Trung Quốc : Gạo, bánh mì và những loại mìTổ tiên người Trung Quốc đã trồng thành công xuất sắc kê, lúa và những loại ngũ cốc khác khoảng chừng 9.000 và 8.000 năm trước. Đối với lúa mì, một mẫu sản phẩm nòng cốt khác, phải mất thêm ba hoặc bốn nghìn năm nữa. Lần tiên phong, ngũ cốc phân phối cho mọi người nguồn cung ứng thực phẩm không thay đổi. Vì thiếu thực phẩm, người dân Trung Quốc phải thích nghi với thói quen siêu thị nhà hàng mới. Thịt lúc đó khan hiếm, nên người ta nấu với một lượng nhỏ thịt và cơm hoặc mì. [ 31 ]Gạo là lương thực chính so với người dân từ những vùng trồng lúa ở miền nam Trung Quốc. [ 32 ] Cơm hấp thường là gạo trắng, là dạng thường được ăn nhất. Người dân ở miền nam Trung Quốc cũng thích dùng gạo để làm cháo như bữa sáng. Gạo cũng được sử dụng để sản xuất bia, rượu ” thiêu tửu ” và giấm. Gạo nếp ( xôi ) là một loại gạo được sử dụng trong những món ăn đặc sản nổi tiếng như cơm lá sen và cơm nắm .

Trong các vùng trồng lúa mì ở miền Bắc Trung Quốc, người dân chủ yếu dựa vào thực phẩm làm từ bột mì, chẳng hạn như mì sợi, bánh mì Bính (thiêu bính), sủi cảo (một loại bánh bao Trung Quốc) và màn thầu (một loại bánh hấp).[25]

Mì Trung Quốc khô hoặc tươi với nhiều kích cỡ, hình dạng và cấu trúc khác nhau và thường dùng kèm súp hoặc đồ ăn kèm được chiên rắc lên trên .. Một số giống như Thọ Miến ( 寿面, có nghĩa là mì trường thọ ), đại diện thay mặt đại diện thay mặt cho mong ước khỏe mạnh và sống lâu theo truyền thống cuội nguồn lịch sử vẻ vang của Trung Quốc. [ 25 ] Mì trọn vẹn hoàn toàn có thể được ship hàng nóng hoặc lạnh với những loại topping khác nhau, với nước dùng và đôi lúc khô ( bún, 米粉 ). Mì thường được làm bằng bột gạo hoặc bột mì, nhưng những loại bột khác như đậu tương cũng được sử dụng ở nhóm thiểu số .

Các loại thảo mộc và gia vị[ sửa | sửa mã nguồn ]

Gia vị như củ gừng tươi, tỏi, hành lá, ngò và vừng được sử dụng thoáng đãng trong nhiều món ăn địa phương. Hạt tiêu Tứ Xuyên, đại hồi, quế, thì là, đinh hương và ớt trắng cũng được sử dụng ở những vùng khác nhau. [ 33 ] [ 34 ] Để tăng thêm mùi vị cho món ăn, nhiều món ăn Trung Quốc cũng có nấm khô Trung Quốc, tôm khô, vỏ quýt khô, [ 35 ] và ớt khô Tứ Xuyên .

Khi nói đến nước sốt, Trung Quốc là quê hương của nước tương, nó được làm từ đậu nành lên men và lúa mì. Một số loại nước sốt cũng dựa trên đậu nành lên men, bao gồm tương đen, nước sốt đậu xay và nước sốt đậu vàng. Ngoài ra còn có các loại nước sốt khác nhau được ưa thích bởi các món ăn trong khu vực, dầu hào, nước mắm và chao (đậu phụ nhự) cũng được sử dụng rộng rãi. Giấm cũng có nhiều loại với hương vị khác nhau: giấm gạo trong, giấm đen trấn Giang, giấm Sơn Tây, giấm trấn Hoành Hà (横河镇), Ninh Ba, Chiết Giang.

Ẩm thực hải ngoại[ sửa | sửa mã nguồn ]

Trác tương miến (mì tương đen) là một món ăn truyền thống của miền bắc Trung Quốc. Nó đã lan sang Hàn Quốc nơi được gọi là Jajangmyeon.Món mì ( mì tương đen ) là một món ăn truyền thống cuội nguồn của miền bắc Trung Quốc. Nó đã lan sang Nước Hàn nơi được gọi làỞ những nơi có số lượng dân Trung Quốc nhập cư theo dòng lịch sử dân tộc, phong thái thực phẩm đã tăng trưởng và thích nghi với khẩu vị và nguyên vật liệu địa phương, và được sửa đổi bởi ẩm thực địa phương, đến mức độ lớn hơn hoặc ít hơn. Điều này đã đem lại một ảnh hưởng tác động thâm thúy của Trung Quốc so với những món ăn của những vương quốc khác như ẩm thực Campuchia, ẩm thực Philippines, ẩm thực Vương Quốc của nụ cười và ẩm thực Nước Ta. Ngoài ra còn có một số lượng lớn những hình thức ẩm thực phối hợp, thường phổ cập ở nước này. Một số, ví dụ điển hình như ramen ( ẩm thực Trung – Nhật ) đã trở nên thông dụng trên toàn quốc tế .

Thịt chiên giòn kết hợp với nước sốt chua ngọt như một phong cách nấu ăn nhận được đón nhận nhiều ở ngoài Trung Quốc. Do đó, nhiều món ăn quốc tế mang phong cách Trung Quốc tương tự được sáng tạo dựa trên nước sốt chua ngọt, bao gồm gà chua ngọt (Châu Âu và Bắc Mỹ), gà Manchurian (Ấn Độ) hay món tangsuyuk (Hàn Quốc). Bánh pizza Hawaii được lấy cảm hứng từ hương vị chua ngọt của ẩm thực Trung Quốc.

Ngoài nước chủ nhà, những món ăn được tăng trưởng từ ẩm thực hải ngoại Trung Quốc ở quốc tế nhờ vào vào rất nhiều vào những món ăn có nguồn gốc từ người nhập cư Trung Quốc. Trong ẩm thực Trung Quốc Nước Hàn, những món ăn bắt nguồn đa số từ ẩm thực Sơn Đông trong khi ẩm thực Trung Quốc-Philippines chịu ảnh hưởng tác động ảnh hưởng tác động can đảm và mạnh mẽ và can đảm và mạnh mẽ của ẩm thực Phúc Kiến. Dân số phần đông có tổ tiên người Hoa ở Hoa Kỳ đã và đang quản trị nhiều nhà hàng quán ăn quán ăn, tăng trưởng những món ăn tỏa nắng rực rỡ ( ví dụ điển hình như chop suey ) khởi đầu dựa trên ẩm thực Quảng Đông, trong khi những món đó không phổ cập với người Mỹ gốc Hoa. [ 36 ] [ 37 ] Theo báo cáo giải trình báo cáo giải trình được phát hành bởi nền tảng dịch vụ theo nhu yếu lớn nhất của Trung Quốc vào năm 2018, có hơn 600.000 nhà hàng quán ăn quán ăn Trung Quốc ở quốc tế. Báo cáo cũng chỉ ra rằng lẩu là thực phẩm thông dụng nhất ở thị trường quốc tế. Ẩm thực Tứ Xuyên và 1 số ít đồ ăn nhẹ và đồ ăn nhanh của Trung Quốc theo sau ở vị trí thứ hai và thứ ba, tương ứng. [ 38 ]

Món tráng miệng và món ăn nhẹ[ sửa | sửa mã nguồn ]

Các loại bánh ” cao điểm ” khác nhau với nhiều loại nhân khác nhau, gồm có hạt sen, hoa hồng, và hỗn hợp đậu xanh và đậu kiếmtây điểm (bánh ngọt phương Tây) có nguồn gốc từ Bồ Đào Nha và du nhập qua Bánh tart kem trứng là một loại ( bánh ngọt phương Tây ) có nguồn gốc từ Bồ Đào Nha và gia nhập qua Hồng KôngNói chung, trái cây theo mùa được dùng như một hình thức tráng miệng thông dụng nhất sau bữa ăn tối. [ 39 ]Điểm tâm ( 點心 ), bắt đầu có nghĩa là một phần nhỏ đồ ăn, điềm điểm ( 甜點, bánh ngọt ) và cao điểm ( 糕點, từ chỉ chung những loại bánh ăn điểm tâm ) được sử dụng để miêu tả món tráng miệng và bánh ngọt .Món tráng miệng Trung Quốc gồm những món ngọt và những món ăn được ship hàng với trà, thường là trong bữa ăn [ 40 ] [ 41 ] hoặc vào cuối bữa ăn trong ẩm thực Trung Quốc. [ 42 ] Bánh bao là những chiếc bánh hấp có chứa sự kết hợp mặn hoặc ngọt của thịt, rau và nấm, theo truyền thống dùng cho bữa sáng.là những chiếc bánh hấp có chứa sự phối hợp mặn hoặc ngọt của thịt, rau và nấm, theo truyền thống cuội nguồn dùng cho bữa sáng .Bên cạnh Giao hàng như một món điểm tâm cùng với trà, bánh ngọt được sử dụng để ăn mừng những liên hoan truyền thống lịch sử. [ 43 ] Người nổi tiếng nhất là bánh trung thu, được sử dụng để mừng Tết trung thu .

Một loạt các món tráng miệng Trung Quốc có sẵn, chủ yếu là món ăn nhẹ hấp và luộc. “Bính” là một từ ngữ chỉ tất cả các loại bánh mì bằng tiếng Trung Quốc, bao gồm cả bánh ngọt và đồ ngọt. Đây là các loại bánh mì làm từ bột mì, với các loại khác nhau bao gồm bột đậu đỏ, táo tàu và nhiều loại khác. “Tô” (酥) là một loại bánh ngọt khác được làm với lượng dầu nhiều hơn, được làm để dễ căn vỡ hơn. Các loại kẹo ngọt của Trung Quốc được gọi là đường (糖) [44] thường được làm với đường mía, đường mạch nha, mật ong, các loại hạt và trái cây. Kueh (“Quả”) là những món ăn nhẹ làm từ gạo thường được hấp[44] và có thể được làm từ gạo nếp hoặc gạo thông thường.

Một món tráng miệng mát lạnh khác, bào băng (刨冰) là đá bào với xi-rô ngọt.[44] Các loại thạch Trung Quốc được gọi chung là thạch. Nhiều món thạch được làm theo truyền thống từ rau câu (tảo đỏ) và có hương vị trái cây, mặc dù thạch gelatin cũng phổ biến trong các món tráng miệng hiện đại.

Súp tráng miệng Trung Quốc thường ngọt và ship hàng lúc còn nóng. [ 44 ] Ngoài ra còn có bánh ngọt phương Tây ở Trung Quốc như bánh ngàn lớp ( mille-feuille ), crème brûlée và cheesecake nhưng nhìn chung không phổ cập vì sở trường thích nghi món tráng miệng của người Trung Quốc là ngọt nhẹ và ít dầu. Nhiều loại đồ ăn đường phố, khác nhau tùy theo vùng, trọn vẹn hoàn toàn có thể ăn như đồ ăn vặt hoặc bữa tối nhẹ. Bánh phồng tôm là một món ăn nhẹ thường được thấy ở Đông Nam Trung Quốc .

Sản phẩm sữaNgười Trung Quốc ở các thời đại trước đó rõ ràng đã uống sữa và ăn các sản phẩm từ sữa, mặc dù không nhất thiết phải từ bò, nhưng có lẽ là koumiss (sữa ngựa lên men) hoặc sữa dê.

Nhiều người Trung Quốc gần đây đã tránh sữa, một phần vì đồng cỏ cho những đơn vị chức năng sản xuất sữa không kinh tế tài chính kinh tế tài chính trong nền nông nghiệp khí hậu gió mùa, [ 45 ] và một phần là do tỷ suất dị ứng lactose cao trong dân số Trung Quốc. Vì vậy, trong lịch sử vẻ vang vẻ vang việc sử dụng những loại mẫu sản phẩm từ sữa là rất hiếm, với những ngoại lệ trong khu vực, với ngoại lệ món tráng miệng sữa hấp Song Bì ( 双皮奶 ) tại tỉnh Quảng Đông hay pho mát Vân Nam. Ngày nay những que kem lạnh luôn có sẵn và thông dụng trên khắp Trung Quốc. [ 44 ]

Đồ uống Trung Quốc[ sửa | sửa mã nguồn ]

Rượu của người Trung Hoa phần lớn nấu bằng ngũ cốc, thông dụng nhất là rượu gạo mà họ gọi là hoàng tửu ( rượu vàng ) hay mễ tửu ( rượu gạo ). Hoàng tửu được cất bằng men lúa mì tức miến cúc hay tiểu cúc. Người Trung Quốc vẫn đặc biệt quan trọng quan trọng coi trọng những loại rượu chỉ cất nguyên chất bằng gạo mà thôi, không pha chế thêm gì khác. Rượu cất theo lối cũ chỉ có chừng 15-16 % alcohol và phải mất một thời hạn chừng ba tháng từ khi khởi đầu sửa soạn gạo tới khi nấu xong. Rượu nấu xong còn phải để từ 6 tháng tới 1 năm trước khi đem ra bán trên thị trường. Cứ 100 kg gạo thì người ta trọn vẹn hoàn toàn có thể nấu được 230 kg rượu. Ngày xưa, người ta thường tự nấu lấy rượu để uống trong nhà nhưng lúc bấy giờ rượu trở thành một loại kỹ nghệ quan trọng sản xuất tại những hãng rượu sử dụng nhiều nhân viên cấp dưới được giảng dạy kỹ càng. Rượu gạo cũng được xuất cảng sang những vương quốc khác, nhất là những nơi có đông Hoa kiều cư ngụ. Rượu Trung Quốc được chia thành nhiều loại khác nhau, tùy theo cách nấu, lượng đường, cách ủ và loại men dùng để nấu. Phương thức thông dụng nhất là chia ra thành năm loại tùy theo lượng đường chứa trong rượu. Lượng đường đó khác nhau tùy theo cách nấu, được gọi là rượu mạnh ( không có vị ngọt, tức dry wine ), rượu nhẹ nhưng không ngọt ( semi-dry ), rượu có một phần ngọt ( semi-sweet ), rượu ngọt ( sweet ) và rượu thật ngọt ( extra-sweet ). Về cách chế tác, gạo đồ thành xôi, trọn vẹn hoàn toàn có thể để nguội trước khi trộn men hay trộn men khi còn nóng. Cách làm nguội cũng trọn vẹn hoàn toàn có thể bằng nước lạnh hay chỉ để ngoài trời cho hạ nhiệt độ. Ðôi khi người ta cũng dùng rượu cũ, đã cất từ lâu, bỏ thêm men để thành rượu mới. Cách này trọn vẹn hoàn toàn có thể làm nồng độ rượu lên cao hơn 20 %. Cũng tùy theo loại men, người ta trọn vẹn hoàn toàn có thể có những mẫu loại sản phẩm khác nhau. Men trọn vẹn hoàn toàn có thể làm bằng lúa mì, lúa nếp, hay men bào chế bằng hóa chất. Những người sành uống rượu quí trọng những loại rượu ngon không phải ít. Nhiều chai rượu quí đã trọn vẹn hoàn toàn có thể bán đấu giá với những số tiền khiến người ta phải rùng mình. Người Trung Quốc phân biệt rượu theo tên gọi. Theo Ẩm Thiện Tiêu Ðề thì rượu có những loại : thanh, trọc, hậu, bạc, cam, khổ, hồng, lục, bạch chi biệt ( nghĩa là chia làm trong đục, đặc loãng, ngọt đắng đỏ xanh trắng khác nhau ). Rượu trong gọi là tiêu, trong mà ngọt thì gọi là dĩ, đục mà trắng thì gọi là áng, cũng gọi là lao, đục mà hơi xanh thì gọi là trản, đặc thì gọi là thuần hay nhu, nặng thì gọi là nhĩ, loãng thì gọi là li, ngọt thì gọi là lễ, ngon thì gọi là tư, đắng thì gọi là thiện, đỏ thì gọi là thể, xanh thì gọi là linh, trắng thì gọi là ta. Về tên riêng của rượu, người ta cũng đặt cho rượu nhiều cái tên nghe rất kêu như Ðộng Ðình Xuân, Kiếm Nam Xuân, Tường Vi Lộ. Trương Năng Thần đời Tống trong tác phẩm Tửu Danh Ký có chép đến hơn một trăm loại rượu khác nhau. Phùng Thời Hóa đời Minh cũng ghi lại trong cuốn Tửu Sử rất nhiều tên của những loại rượu của từng địa phương. Về rượu nho, người Tàu chỉ biết đến khi người từ Tây Vực đem tới trung nguyên. Sách Hậu Hán Thư có chép là Nước Lật Dặc ( Ả rập ) có loại trái cây, vắt nước có vị ngon, làm rượu gọi là rượu bồ đào. Người phương Tây đã biết làm rượu bằng trái nho ( wine ) từ thời cổ. Sách Cựu Ước ( Old Testtament ) đề cập đến rượu tới 155 lần và người Hebrews đã từng tiếc rẻ không mang được rượu Ai Cập khi họ đi di cư. Người Hi Lạp thời cổ cũng uống rượu và chính những thần minh trong huyền sử cũng đều thích uống rượu và ưa gái đẹp. Tuy đã biết đến rượu bồ đào từ đời Hán, mãi tới đời Ðường ( 640 sau TL ), khi Ðường Thái Tông đem quân đánh nước Cao Xương ( nay thuộc Tân Cương ) người Trung Quốc mới học được phép làm rượu nho. Về những đặc sản nổi tiếng nổi tiếng, mỗi vùng có một loại rượu nổi tiếng, có giải pháp chế biến khác nhau. Ngoài những loại rượu thông dụng mà người Trung hoa học của Tây phương gần đây, họ có những loại riêng đã nổi tiếng từ lâu như sau :

  • Ô Trình tửu: Sản xuất tại Ô Trình, nay thuộc huyện Ngô Hưng, Chiết Giang, vẫn được thiên hạ cho rằng đây là loại rượu ngon hạng nhất của Trung Hoa (thiên hạ đệ nhất Ô Trình tửu). Rượu Ô Trình đã đi vào lịch sử vì xuất phát từ một câu truyện tình vừa thơ mộng vừa gian nan của một vương tôn như đã chép ở trên.
  • Phần tửu: Ðược người đời gọi là cam tuyền giai nhưỡng hay dịch thể bảo thạch, Phần tửu là rượu ngon của đất Sơn Tây, và cũng là một loại rượu danh tiếng của Trung Hoa đã có hơn 1500 năm. Rượu Phần có mùi thơm, uống vào có hậu vị, được nấu bằng cao lương nổi danh của thôn Hạnh Hoa và nước suối Cam Tuyền.
  • Thiệu Hưng tửu: là một loại rượu nếp nổi tiếng nhất của Trung Hoa. Hiện nay người Tàu đã cải tiến phương pháp nấu để trở thành một kỹ nghệ quan trọng dùng nhiều loại gạo khác nhau, trong đó có gạo nếp (nhu), men rượu làm bằng gạo hay lúa mạch. Rượu Thiệu Hưng phải để ít nhất là ba năm mới cho vào bình, thường hâm lên trước khi uống. Nếu rượu để trên 5 năm, người ta gọi là Trần Niên tửu (nghĩa đen chỉ là rượu lâu năm), hương càng nồng và thơm. Cũng có sách chép là rượu Thiệu Hưng nấu cho khi sanh con trai thì gọi là Trạng nguyên Hồng, cho con gái thì gọi là Nữ Nhi Hồng, dùng trong dịp đội mũ hay cài trâm (là một lễ khi đã họ đến tuổi trưởng thành).
  • Hồng Lộ tửu: Vốn là đặc sản của hai đất Mân Ðài (Phúc Kiến và Ðài Loan), hương rất thơm, vị lại ngon. Rượu này dùng gạo nếp trộn với gạo đang lên men, ủ kín, sau đó mới cất vào bình tàng trữ trong khoảng từ 3 đến 8 năm. Rượu càng để lâu càng đậm đà nên người ta gọi là Bát Niên Hồng Lão tửu.
  • Phúc tửu: Là loại rượu cất theo phương pháp của tỉnh Phúc Kiến, dùng gạo nếp, tiểu mạch, sau khi nấu xong phải bỏ thịt gà vào ngâm, để một năm trước khi cho vào bình.
  • Hoàng tửu: dùng loại gạo ngon có tên là Bồng Lai và tiểu mạch để cất rượu. Rượu trong và nồng, sắc óng ánh như hổ phách, thường hâm nóng trước khi uống.
  • Lệ Chi tửu: Là loại rượu mới chế tạo từ trái vải tươi ở Ðài Loan. Vải bóc vỏ, bỏ hột rồi mới dùng để cất rượu. Lệ chi tửu thơm và trong. Ngoài ra người ta còn dùng phượng lê, chuối tiêu, dương đào, quất tử (trái tắc) ép lấy nước để cất rượu nhẹ, dùng như một loại giải khát.
  • Hoa điêu tửu: Gốc từ rượu Thiệu Hưng tỉnh Chiết Giang, đã có từ nhiều ngàn năm và là một loại danh tửu của Trung Hoa. Người ta chọn loại gạo ngon nấu thành rượu, để lâu có màu vàng, khi hâm lên mùi rất thơm. Theo Lâm Ngữ Ðường, ông giải thích hoa điêu tửu cũng chỉ là rượu Thiệu Hưng nhưng là một loại rượu mà người ta nấu lên khi sanh một đứa con gái, để sau này khi cô ta đi lấy chồng sẽ đem ra đãi khách và hoa điêu chỉ để miêu tả những hình vẽ trang trí trên bình rượu hơn là loại rượu.

Trên đây là những loại rượu nguyên chất. Ngoài ra còn 1 số ít ít loại rượu cũng nổi danh nhưng đã được tái chế từ rượu nguyên thủy, pha thêm những chất khác nên được gọi là hợp thành tửu. Có rất nhiều loại khác nhau nhưng nổi tiếng nhất trọn vẹn hoàn toàn có thể kể trúc diệp thanh, ngũ gia bì, mai khôi lộ ( sau thường viết trại thành mai quế lộ ), hổ cốt tửu, sâm nhung tửu, ô kê tửu, mao đài tửu, ô mai tửu, long nhãn tửu, …

  • Trúc diệp thanh: là rượu nổi tiếng đất Sơn Tây, nấu bằng cao lương, tiểu mạch và đậu xanh cùng một số dược thảo. Sau khi thành rượu lại đem ngâm thuốc bắc và lá tre. Màu rượu xanh nhạt, mùi thơm. Uống vào nhẹ nhàng không gắt.
  • Ngũ gia bì: Dùng cao lương nấu với thuốc bắc, thêm mật ong, mạch nha. Giả Tư Hiệp đời Hậu Ngụy trong sách Tế Dân Yếu Thuật có chép là dùng vỏ cây ngũ gia (ngũ gia bì) cùng với thuốc ngâm rượu có thể làm cho thân thể khỏe mạnh.
  • Mai quế lộ: Mai quế là một loại hoa hồng dại, được hái về trộn chung với cao lương để cất rượu. Hoa phải được hái vào sáng sớm để còn những hạt sương đọng trên cánh hoa (vì thế nên gọi là mai khôi lộ—lộ là hạt sương) và là một loại danh tửu của Trung Hoa.
  • Hổ cốt tửu: Dùng rượu trắng để ngâm thuốc bắc (trong có vị hổ cốt tức xương cọp) có thể trừ được bệnh đau nhức, phong thấp.
  • Sâm nhung tửu: dùng lộc nhung, nhân sâm và nhiều loại thuốc bắc ngâm rượu.
  • Ô kê tửu: dùng gà ác và thuốc bắc ngâm trong rượu, dùng cho phụ nữ khi thai sản.
  • Mao Đài tửu: chỉ mới nổi tiếng trong khoảng 100 năm nay được nhiều người biết đến từ khi Mao Trạch Ðông đãi tổng thống Mỹ Nixon trong chuyến Hoa du năm 1972. Tương truyền đời vua Khang Hi, đất Phần Dương Sơn Tây, có một người lái buôn tên là Giả Phú rất thích uống Phần tửu. Một hôm y đi xuống miền nam, đến Quí Châu nhưng ở đây lại không có rượu ngon để uống. Giả Phú trở về mướn một người chuyên cất Phần tửu xuống thôn Hạnh Hoa thôn, huyện Nhân Hoài, tỉnh Quí Châu (nay đổi là Mao Ðài trấn) dùng thổ sản nấu theo phương pháp miền bắc, người ta gọi là rượu Mao Ðài. Mao Ðài chủ yếu dùng đậu nành, cao lương, tiểu mạch, vị hơi ngọt và trong. Phương pháp nấu phức tạp và phải ủ với nhiệt độ cao. Rượu Mao Ðài uống cạn ly để qua đêm vẫn còn thơm.
  • Ô mai tửu: dùng mơ và mận tươi cất thành rượu. Khi nấu xong đem trà ô long ngâm và thường được dùng ướp lạnh hay trong các loại cocktail.
  • Long nhãn tửu: hay quế viên tửu, dùng nhãn để nấu rượu, vị ngọt.
  • Bao túc tửu: là đặc sản của đồng bào các dân tộc như ở Vân Nam,Quảng Tây,Tân Cương, Ninh Hạ, Nội Mông và Tây Tạng.Ngô được thu hoạch vào cuối tháng 6 dương lịch hàng năm, người dân thu hoạch về, để cả bắp (còn áo) phơi vài nắng, rồi ngô được chất lên gác bếp cất trữ. Khi nấu rượu, bà con mang bắp ngô xuống tẽ hạt, loại bỏ các hạt hỏng và lép rồi làm nguyên liệu chính để nấu rượu ngô. Ngô được đem luộc lên (nhiều nơi gọi là bung ngô), ngô được bung trong thời gian khá dài, khoảng 24h với lửa nhỏ, để sôi ậm ạch, khi nào các hạt ngô chớm bung và đều thì được vớt ra. Ngô bung được dải đều trên các nia mẹt. Ngô sau khi nấu cần để nguôi đến nhiệt độ bình thường để khi trộn với bánh men rượu không làm chết các vi sinh vật trong bánh men rượu hay làm giảm khả năng lên men của các các tế bào nấm men.

Tùy kinh nghiệm tay nghề của từng địa phương, từng dân tộc bản địa, sử dụng những loại men khác nhau. Dân tộc Thổ Gia ( Hồ Bắc ) sử dụng loại men đặc biệt quan trọng chế từ hạt Hồng My ( loại hạt gần giống như hạt kê ), cùng nhiều loại cây khác như chỉ thiên, sơn phục, … ; người Dao tại Long Thắng, Quảng Tây chọn cây ” chè lao ” – cây trầu rừng, có dân tộc bản địa lại chọn loại men được pha chế từ hơn 20 loại thảo dược quý và hiếm như : cây dây nước, trầu rừng, dây ngọt … có công dụng chữa lành vết thương, thấp khớp. Tuỳ vào loại lá chính trong men sẽ có những vị rượu khác nhau. Trộn men và lên men : Cứ 10 kg ngô thì trộn với 2-3 quả men, nếu cho quá nhiều hoặc quá ít thì khi chưng cất rượu ngô sẽ không ngon, thậm chí còn sẽ không hề thành rượu .Bánh men được bóp nhỏ và trộn với ngô bung bằng cách rắc đều lên mặt phẳng với tỷ suất thích hợp rồi đem ủ, mở màn quy trình lên men. Ngô được ủ men trong những thùng kín, để ở chỗ khô thoáng, ngay trên nền nhà thì tốt, để bảo vệ quy trình lên men được tốt nhất. Người nấu rượu sẽ nhận ra nhiệt độ ủ men bằng cách cho tay vào thùng đựng ngô. Sau khoảng chừng thời hạn chừng 5 đến 6 ngày thì cho ngô vào chõ để nấu rượu, chõ phải làm bằng gỗ thì mới tốt. Nước dùng để nấu rượu là nước trên núi cao, sẽ cho vị rượu ngô tinh khiết. Chưng cất : Nguyên liệu dùng đun nấu rượu ngô tốt nhất là củi khô, khi chưng cất phải đốt lửa cháy âm ỉ. Sau khoảng chừng 30 phút, hơi rượu sẽ bốc lên lắng tụ lại và chảy ra ngoài qua một thanh gỗ được nối với chõ. Trong khoảng chừng 3 h đồng hồ đeo tay, người ta hoàn toàn có thể chưng cất được 22-25 lít rượu ngô .Ở Vân Nam, người ta làm rượu và chưng cất với nồng độ cồn là 65 %, trải qua quy trình nấu cơm. Sau đó cơm được thêm nước, trộn đều rồi ủ 20 phút rồi đem cơm hấp thêm lần 2. Khi cơm nguội và sờ tay thấy ấm thì thêm men rượu và chút nước trộn đều. Cơm rượu được xếp vào vại đậy kín nắp, qua 3, 4 ngày đem cơm rượu có lẫn nước đi lọc lấy rượu. Rượu sau khi rót vào bình đem ủ 1 năm, sau đó người ta lấy phân tươi của bò đắp thành nút chai bao lấy cái bấc của bình rượu và ủ thêm 2 năm .

Các loại trà[ sửa | sửa mã nguồn ]

Trung Quốc là quê nhà của lá chè ( trà ), người Trung Quốc là người biết đến cách trồng trà và chế biến những loại đồ uống từ lá trà sớm nhất. Trong lịch sử vẻ vang dân tộc bản địa Trung Quốc có không ít những sách đối sánh tương quan ghi chép tới trà như Trà xanh, Kinh trà, Trà phổ, Sử trà … Tất cả những loại sách đó rất có ích với việc chế biến trà cũng như cách trồng trà. ” Người Trung Quốc rất thích những mẫu loại sản phẩm làm từ trà, ở trong nhà uống trà, lên quán trà cũng uống trà, mở màn cuộc họp cũng uống trà, bè bạn gặp nhau chuyện trò cũng uống trà, thậm chí còn còn, lúc giảng đạo lý cũng uống trà, trước khi ăn sáng uống trà, sau khi ăn cơm trưa cũng uống trà “. Thói quen uống trà của người Trung Quốc đã tác động ảnh hưởng tác động ảnh hưởng không ít tới vương quốc. Khoảng giữa thế kỷ 17, trà của người Trung Quốc khởi đầu gia nhập vào nước Mỹ. Đầu thế kỷ thứ 18, trà Trung Quốc mở màn xâm nhập vào thị trường Luân Đôn. Các loại đồ uống giải khát từ trà tại nước Anh mở màn lưu hành trở lại. Tại Ấn Độ, năm 1780, lần tiên phong đã nhập vào loại trà Trung Quốc, tại Srilanca, năm 1841 mới mở màn trồng cây trà của Trung Quốc. Năm 1893, nước Nga đã mời một nhân viên về kỹ thuật trồng trà Trung Quốc tới để thông dụng, lá trà đã có một sự tăng trưởng nhanh gọn tới nhiều vương quốc trên quốc tế. Từ trước tới nay, thói quen uống trà đã lưu hành trên 100 vương quốc và những vùng đất khác nhau trên quốc tế. Sản phẩm từ lá trà có rất nhiều, dựa trên đặc tính của từng loại trà, trọn vẹn hoàn toàn có thể chia ra làm năm loại : trà xanh, hồng trà, trà Ô Long, hoa trà, và ở đầu cuối là trà ép. Trong những loại trà trên lại được chia ra làm những tiểu loại trà nhỏ hơn rất nổi tiếng. Trà xanh có những loại như : trà Long Tỉnh của Tây Hồ Hàng Châu, trà Bích La Xuân của Thái Hồ Giang Tô, trà Hoàng Sơn Mao Đài của Hoàng Sơn tỉnh An Huy, trà Lục An Qua Phiến của Lục An tỉnh An Huy, trà Tín Dương Mao Tiêm của Tín Dương tỉnh Hồ Nam. Hồng trà có những loại trà nổi tiếng như trà Chấn Hồng của Vân Nam. Trà Ô Long gồm có : Trà Di Nham của Phúc Kiến, trà Thiết Quan Âm của Phúc Kiến, trà Ô Long của Đài Loan. Trà hoa gồm : Trà ướp hoa nhài của Phúc Châu, trà hoa nhài của Hàng Châu và trà hoa nhài của Tô Châu. Trà ép gồm có : trà Phổ Nhĩ của huyện Tư mão tỉnh Vân Nam và Tây Song Bản Nạp, Lục bảo trà của Quảng Tây. Chè Shan Tuyết là loại trà có búp to màu trắng xám, dưới lá chè có phủ 1 lớp lông tơ mịn, trắng nên người dân gọi là chè tuyết. Chè Shan Tuyết có mùi thơm dịu, nước xanh. Chè được chế biến theo chiêu thức bằng tay bằng tay thủ công của người dân tộc bản địa địa phương Hmông ( Miêu ), Dao, Shan, ChoangCây chè là loại cây cổ thụ, mọc cao đến vài mét, khi hái chè phải trèo hẳn lên cây. Có những gốc chè vài người ôm không xuể. Nằm ở khu vực có độ cao hơn 1200 mét, mây mù bao trùm quanh năm, sự chênh lệch về nhiệt độ giữa ngày và đêm lớn cùng với điều kiện kèm theo khí hậu thổ nhưỡng tạo cho Trà Shan tuyết có chất lượng tốt. Trà Shan tuyết thường thì được canh tác trọn vẹn tự nhiên không sử dụng bất kỳ một hóa chất hay phân bón nên được xem là trà sạch. Trong những loại trà trên thì trà Long Tỉnh của Tây Hồ là nổi tiếng nhất, nó có lịch sử dân tộc lên tới hàng nghìn năm, trà Long Tỉnh có bốn đặc thù, đó là sắc, hương, vị và hình dáng lá trà. Cách thu hoạch và chế biến lá trà Long Tỉnh không giống nhau. Mỗi năm, vào tháng 3 thì mở màn thu hoạch, và thu hoạch liên tục cho tới tháng 10 thì dừng lại. Trong khoảng chừng thời hạn này, hoàn toàn có thể thu hoạch tổng số là mười sáu lần, và phân ra làm mười sáu cấp khác nhau, là Xuân trà, Hạ trà và Thu trà. Trong đó thì Xuân trà là tốt nhất. Thế nhưng trong Xuân trà, thì Xuân tiền trà – loại trà được thu hoạch vào trước tiết thanh minh là đắt nhất, là loại trà ngon được xếp vào quý phái bậc nhất của Long Tỉnh trà .Việc chế biến trà Long Tỉnh phân ra làm hai phần, phần thứ nhất là bỏ lá trà vào trong một chiếc nồi, đun ở nhiệt độ 80 độ C trong vòng từ 15 tới 20 phút. Phần thứ hai là bỏ toàn diện và tổng thể lá trà đã được sao qua đem bỏ vào trong một chiếc chảo lớn, hòn hòn đảo liên tục trong vòng từ 30 tới 40 phút ở 40 độ C. Trong thời hạn chế biến trà, hàng loạt phải làm bằng tay, không được sử dụng bất kể loại vật phẩm nào để sửa chữa thay thế sửa chữa thay thế. Một kilô gam trà Long Tỉnh được chế biến từ bốn kg lá trà tươi, qua tám tiếng gia công, chính cho nên vì thế mà trà Long Tỉnh được tôn vinh là loại trà bảo vật hàng thủ công bằng tay. Trà Long Tỉnh có hàm lượng chất dinh dưỡng rất cao, nó gồm có VitaminC, Vitamin E và hơn 24 loại nguyên tố khác. Khi pha trà Long Tỉnh, nhiệt độ của nước không được cao quá, thường thì từ khoảng chừng 80 tới 90 độ C. Nếu nhiệt độ nước cao quá sẽ khiến cho những thành phần vitamin trong lá trà mất đi. Người ta uống trà Long Tỉnh thường uống trong cốc thuỷ tinh, tốt nhất là chỉ uống ba cốc, cốc thứ nhất để ngửi, cốc hứ hai để uống và cốc thứ ba để nhìn. ” Khách đến kính trà ” là phong tục lễ nghĩa hiếu khách trọng tình của người Trung Quốc. Ngày nay, người Trung Quốc sử dụng trà để mời bạn hữu thể hiện niềm vui. ” Khách đến kính trà ” cũng đã trở thành một thói quen của dân tộc bản địa địa phương Nước Nước Trung Hoa mặc dầu là ở nơi thành thị hay ở thôn quê. Người Trung Quốc ở phương nam có thói quen dùng ” nguyên bảo trà ” để mời khách, trong cốc trà còn bỏ thêm hai miếng quýt để biểu lộ cát tường như ý suôn sẻ, như mong ước. Ở Mông Cổ, người ta hay dùng trà sữa hoặc trà bơ để tiếp đãi khách. Còn có nơi, nam nữ đính hôn lấy trà làm lễ, phía nhà gái nhận lễ từ nhà trai gọi là ” hạ trà ” hoặc ” thụ trà “, đem lễ nghĩa hôn nhân gia đình mái ấm gia đình gọi thành ” tam trà chi lễ “, chính là ” hạ trà ” trong lễ đính hôn, ” định trà ” trong lễ kết hôn và ” hợp trà ” trong lúc động phòng .

Source: https://vh2.com.vn
Category: Ẩm Thực